Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 30: Chương 30: Ta nguyền rủa lão già hẹp hòi ông : Luôn gặp xui xẻo




Khà khà....

“Tần Quảng Vương đắc ý, thong dong bước đi!”

(mặc cho Sở Giang Vương một bụng ấm ức)

Hừ...”chuyện tào lao này mà bị đồn ra bên ngoài thì thanh danh của ta sẽ bị phá hủy hoàn toàn, tên Tần Quảng Vương này được lắm!”

...----------------...

Sở Vĩ Vĩ đang ngồi chống tay lên cằm, bày ra cái bộ dáng “muốn bao nhiêu lười biếng liền có bấy nhiêu!”

“Haiz, lão già hẹp hòi đó muốn nhốt mình 300 năm và còn bỏ đói, bỏ khát 300 năm, đúng là đáng ghét...ta nguyền rủa lão già hẹp hòi ông: luôn gặp xui xẻo“.

“Sở Vĩ Vĩ, Diêm Vương muốn gặp ngươi!”

Hừ! Lão già hẹp hòi đó muốn gặp mình “chắc chắn là sẽ không có gì tốt đẹp cả!”

Sở Vĩ Vĩ đi theo quỷ sai đến một nơi “vô cùng uy nghi và cũng rất tráng lệ“.

Lòng cô thầm hỏi “đây là đâu đây?”

“không có một bóng người, không phải là muốn trả thù riêng...đem mình đi thủ tiêu ấy chứ!”

Đi đến nơi, Sở Vĩ Vĩ đã nhìn thấy Diêm Vương và Sở Giang Vương đang ngồi uống trà...

Sở Giang Vương vội vàng bước đến ôm lấy cô “à...à, nàng có sao không? Ta lo lắng cho nàng quá“.

Thái độ bất thường này của Sở Giang Vương khiến Sở Vĩ Vĩ phải nheo mắt “ngài, ngài bị trúng tà rồi?”

Sở Giang Vương nháy mắt với Sở Vĩ Vĩ và ghé đến thì thầm bên tai cô “ta là đang cứu cô, hợp tác chút đi, thanh danh của ta cũng bị hủy tan tành vì cô rồi đấy!”

Sở Vĩ Vĩ há hốc mồm “ngài, ngài...lại vì ta mà...”

Diêm Vương day day đôi đầu mày “đủ rồi, ta còn có mặt ở đây, hai người các ngươi lại dám khoe ân ái trước mặt ta!”

“mà ta nói ngươi câu này nè Sở Nhị Vương!”

Bẩm Diêm Vương “ngài có lời gì, xin cứ nói thẳng, Sở Giang Vương tôi đây xin được nghe dạy bảo“.

Ừm...thì, ta muốn nói Sở Giang Vương ngươi...”trâu già gặm cỏ non“.

Khụ...khụ...khụ...

“thôi, ta không muốn đứng đây làm bóng đèn“.

Diêm Vương vừa dứt câu thì quay bước rời khỏi!

À...

“chuyện lúc nãy mạo phạm đến Sở cô nương, ta là vì bất đắc dĩ, mong cô bỏ qua cho!”

Ngài...là vì cứu ta nên mới làm như thế “ta sao lại trách ngài được chứ?”

“ồ“...

Cô trở về phố Thanh Hà ngay phải không?

Sở Vĩ Vĩ gật đầu “phải, tôi sẽ đi ngay...không làm phiền Nhị Vương Vương nữa!”

“ta không có chê cô phiền“.

Sao ạ???

Ồ, không có gì...

“Để ta tiễn chân cô một đoạn!”

Sở Vĩ Vĩ lặng lẽ bước theo Sở Giang Vương...

“này, cô nhanh chân lên...không nỡ lòng rời khỏi nơi này sao?”

Sở Vĩ Vĩ lắc đầu!

...----------------...

Vọng hương đài...

Đến nơi rồi “cô trở về đi!”

Cô có nhìn thấy trấn Thanh Hà phía trước không?

Sở Vĩ Vĩ gật đầu!

“cô cứ nhắm về nó và thẳng tiến...vài canh giờ sau sẽ đến nơi“.

Cảm ơn ngài nhiều lắm Sở Nhị Vương.

Không có gì đâu “cô đi thong thả!”

Sở Vĩ Vĩ ngắm nhìn về nơi khoảng không mênh mông “ngài cũng bảo trọng“.

Ừm...”ta biết rồi, cô đi đi...”

Sở Vĩ Vĩ nhẹ nhàng bước về phía trước, cô đột ngột dừng chân “chúng ta còn gặp lại không Sở Nhị Vương?”

Sở Giang Vương nhíu mày “có thể!”

Được...”vậy Vĩ Vĩ đi đây ạ!”

Được, cô đi đi...

Sở Giang Vương nhìn theo bóng dáng Sở Vĩ Vĩ khuất sau lớp sương mù!

“Sở Giang Vương chợt thở dài...”

Tần Quảng Vương bước đến bên cạnh Sở Giang Vương “Nhị Vương Vương nhìn gì vậy? Người ta cũng đã đi mất rồi, ngài tiếc nuối gì nữa chứ?”

Chết tiệt...lại là tên khốn kiếp ngươi “Tần Quảng Vương chết tiệt!”

Ầm...

Tần Quảng Vương né kịp “nè...nè, Sở Giang Vương ngươi lại lên cơn điên gì nữa vậy chứ?”

Hừ...”ngươi còn thấy mình bị oan ức lắm sao Tần Quảng Vương thối tha?”

Ầm...

“Sở Giang Vương, ngươi bị điên thật mà!”

Hừ...”ta điên sao?”

“rõ ràng là ngươi nói bừa, nói bậy trước mặt Diêm Vương...nên ta mới bị rơi vào tình trạng khó xử thế này, còn nói dối trước mặt Diêm Vương, và còn...hủy hoại thanh danh của Sở Giang Vương ta“.

Hày...!!!

“ngươi có gì mà bị hủy hoại chứ?”

Sở Giang Vương tức đến không biết nói gì!

Tần Quảng Vương phì cười “vừa nãy ta còn nhìn thấy ngươi tiếc nuối nhìn theo cô ta, vậy thì oan ức cho ngươi lắm sao?”

Sở Giang Vương đen mặt “sao có thể chứ?”

“ta nhìn cô ấy khi nào?”

Tần Quảng Vương trề môi “mắt ta nhìn thấy, ngươi không cần chối!”

“Tần Quảng Vương, ta cảnh cáo ngươi...ngươi còn nói năng lung tung thì đừng có trách ta không niệm tình xưa“.

Hừ...ngươi không niệm tình xưa thì làm gì được ta chứ? Ngươi nghĩ là ta sợ ngươi lắm à?

“lại còn nhắc đến từ: tình xưa nghĩa cũ!”

Ầm...

Phình...!!!

Vọng hương đài lại nổi bão tố!

Quỷ sai hối hả chạy đi báo với Diêm Vương...

“Bẩm Diêm Vương: Tần Quảng Vương và Nhị Vương Vương lại đánh nhau long trời lở đất ở vọng hương đài!”

Hừ...”lại là hai tên khốn kiếp đó...”

“các ngươi cứ mặc kệ hai tên khốn kiếp đó, đừng đến làm phiền ta nữa, nhưng nếu có hư hỏng gì: dù là nhẹ...cũng trừ vào bổng lộc của hai tên đó! Trừ gấp 100 lần giá trị có thực“.

Dạ rõ thưa Diêm Vương!

...----------------...

Sở Vĩ Vĩ nhìn xung quanh “thôi chết, đây không phải là trấn Thanh Hà! Đây là đâu vậy chứ?”

Ui trời ơi...”rõ ràng khi ở nãy ở Thổ Cao đài (vọng hương đài) mình nhắm đến Thanh Hà phố thì mới nhảy vào mà!”

Sở Vĩ Vĩ nhìn ngó xung quanh “chẳng có chỗ nào gọi là quen thuộc cả!”

“cuối cùng thì đây là đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.