“Nương tử”
Sao ạ?
“Nàng thích gì thì chọn đi, ta tặng nàng“.
Thích chàng!
Khụ...khụ...khụ...
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười!
Ta cũng hy vọng là nàng thật sự thích ta.
Sở Vĩ Vĩ ghé qua quầy bày bán trâm cài. Cô cầm chiếc mũ trâm tuyệt đẹp lên ngắm “chàng ấy búi tóc lên và cài chiếc mũ trâm này...hẳn là sẽ rất khôi ngô!”
Thanh Hà nhíu mày “nàng nghĩ gì mà cười ngây ngô vậy?”
Không nói cho chàng biết đâu nhé!
“Ông chủ làm ơn gói lại giúp tôi”
- Mũ trâm của đại gia đây, cảm ơn đã ủng hộ quầy của tôi.
Cô nắm chặt chiếc mũ trâm trên tay. Chúng ta về phủ thôi Thanh Hà.
- Nàng chỉ mua bấy nhiêu đó thôi sao?
Phải!
Thanh Hà có chút mất mát “Nàng ấy muốn tặng cho ai vậy chứ?”
“Thôi vậy, hỏi đến sẽ khiến nàng ấy không được vui!”
Haiz...
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày “sao chàng lại thở dài?”
Ta không sao!
Nhưng nhìn chàng có vẻ như không được vui, phải không?
Ta không có!
Làm sao mà vui được, khi mà Thanh Hà không biết cô mua chiếc mũ trâm tặng cho ai. Rủ Thanh Hà đi dạo phố, mà chỉ đi được một lúc đã muốn quay về. Chẳng lẽ đi bên cạnh Thanh Hà khiến cho cô cảm thấy nhàm chán đến vậy sao! Lòng Thanh Hà nặng như khối đá.
Chàng sao vậy Thanh Hà? Suốt cả chặng đường chàng không nói câu nào, mặt thì u ám...
Ta không sao? Nàng đừng để tâm đến chuyện này!
Nhưng chàng là hôn phu của ta đó...
“Vĩ Vĩ”
Được rồi, Thanh Hà...chàng đến đây! Sở Vĩ Vĩ nắm tay Thanh Hà chạy như bay vào phủ. Đẩy cửa phòng bước vào và kéo Thanh Hà ngồi xuống ghế trước tấm gương.
Nàng định làm gì?
Chàng sẽ biết ngay thôi!
Thanh Hà nghiêm túc ngồi trước gương.
Sở Vĩ Vĩ khẽ lên tiếng “ta búi tóc lên giúp chàng, nhưng ta có một điều kiện!”
Điều kiện là gì?
Khi búi xong tóc thì thiếp mới đưa ra điều kiện!
- Được...
Chàng đồng ý mà không chút do dự sao?
“Vĩ Vĩ, nàng muốn mạng của ta vẫn còn được...vậy nên, dù là nàng có đưa ra điều kiện gì thì ta cũng đều không từ chối“.
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “chàng ngoan ngoãn ngồi yên cho thiếp, không được cử động đấy nhé!”
Ừm...
…………
Qua một lúc cô đã giúp Thanh Hà búi tóc gọn gàng...
Xong rồi!
Vậy nàng nói xem, điều kiện của nàng là gì?
Sở Vĩ Vĩ đưa tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ trên mặt Thanh Hà xuống...
Thanh Hà vẫn rất điềm tĩnh! Nhưng cô thì kinh ngạc vì trước mắt cô là một trang mỹ nam có một không hai “chàng ấy đẹp đến mức này sao?”
Nàng ngắm đủ chưa?
“Thiếp...”
Thanh Hà nhìn mình trong gương “gương mặt này hơn nghìn năm mình đã không nhìn đến“.
“Vĩ Vĩ, cảm ơn nàng...nàng búi tóc rất đẹp, chiếc mũ trâm này cũng rất đẹp“.
Chàng có thích không?
Ta thích “Nương tử làm gì, ta cũng thích!”
Thanh Hà kéo Sở Vĩ Vĩ ngồi lên đùi mình, đưa tay nâng cằm cô lên và cúi xuống hôn lên môi cô “Vĩ Vĩ, Thanh Hà yêu nàng“.
Tim Sở Vĩ Vĩ đập liên hồi, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Thiếp mệt rồi, thiếp muốn được nghỉ ngơi.
Được, ta bế nàng lên giường!
Thiếp...thiếp tự đi là được rồi...
Thanh Hà bế cô lên và đi đến bên chiếc giường được làm bằng ngọc thạch, nhẹ nhàng đặt cô xuống “Nàng nghỉ ngơi đi!”
Tim cô vẫn còn đập rất nhanh, hai má vẫn còn ửng đỏ. Chàng cũng nghỉ sớm nhé!
Ừm...
Thanh Hà nằm xuống bên cạnh Sở Vĩ Vĩ.
Chàng...
Nàng sao vậy?
Thiếp...
- Đừng ngại “vài hôm nữa là thành thân rồi“.
Thiếp biết!
Thanh Hà ôm cô vào lòng, nương tử của ta “Nàng ngủ đi”
Không hiểu vì sao, cô lại rất yên tâm khi nằm trong lòng Thanh Hà “một cảm giác rất bình yên, không còn lo lắng hay ưu phiền gì cả...và rồi cô đã ngủ thiếp đi!”
Thanh Hà hôn nhẹ lên trán cô “Nương tử của ta nàng ngủ ngon nhé!”
…………………
Thành Chủ!
Ngươi đã cho người chuẩn bị hôn lễ đến đâu rồi?
Thành Chủ yên tâm “mọi chuyện đã đâu vào đấy cả rồi!”
Phía bên Ngọc Thụ và bọn lạt ma kia thế nào rồi?
Bẩm Thành Chủ! Chưa có động tĩnh gì...
Ngươi lui xuống đi!
Thuộc hạ xin phép...
...----------------...
Bách Hoa Sơn!
“Vương Thượng”
Có chuyện gì?
Dạ, bẩm Vương Thượng “Sở Cung Chủ ngày kia sẽ thành thân và đây là thiếp mời!”
Đầu Bạch Túc Duật kêu ong ong...”Sở nhi thành thân sao?”
Bạch Túc Duật đứng yên bất động!
……………
Ủa...
Tướng công, chàng sao vậy?
Ta không sao và cũng không liên quan gì đến nàng!
“Bạch Túc Duật, chàng đúng là loại không biết tốt xấu...ta quan tâm chàng mà cũng không được sao?”
...----------------...
Ngày đại hôn của Thẩm Thanh Hà và Sở Vĩ Vĩ!
Khắp lục giới đều đến tham dự, lần này còn long trọng hơn lần trước!
“Phu thê giao bái”
Bạch Túc Duật giấu kín cảm xúc, mắt nhìn tân nương không hề chớp “Sở nhi của ta, nàng đã thật sự rời khỏi ta rồi!”
Hồng Tụ thấy Bạch Túc Duật dường như là rất đau lòng “Túc Duật và cô ta không đơn thuần chỉ là sư đồ chứ? Cuối cùng thì mình bỏ qua chi tiết nào, sao không ai nói với mình rằng tình cảm giữa họ không bình thường chứ!”
Hồng Tụ cười nham hiểm “đây là nữ đồ đệ duy nhất của tướng công ta sao?”
Sở Vĩ Vĩ lạnh mặt!
Tuy mặt tân nương đã được che kín bởi tấm khăn đỏ, nhưng Thanh Hà vẫn cảm nhận được mặt cô đang biến sắc.
Bạch Túc Duật tức giận hỏi “Nàng lại muốn làm gì đây?”
Thiếp chẳng làm gì cả Túc Duật, chỉ là muốn được nữ đồ đệ này kính trà “Sở Cung Chủ không ngại kính trà cho sư phụ và sư mẫu chứ?”