Nghinh Phụng Hoàn Triều

Chương 34: Chương 34: cùng thái hậu giao dịch




Ôn Nhã chỉ nghĩ là trộm lệnh bài xuất cung , cũng không phải là chuyện gì to lớn , lại không nghĩ đến đã kinh động đến thái hậu . Ôn Nhã cùng Vân Cẩm không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt , hoảng sợ , trong lòng lo lắng hướng về Vạn thọ cung mà chạy đến .

Vạn Thọ cung rât yên tịnh , moi người không ai dám thở mạnh , Ôn Nhã rốt cuộc cũng biết tai sao khi xuất cung cảm giác được toàn thân đều thoải mái ung dung là bởi vì ở ngoài cung có thể tùy ý cười , tùy ý khóc , nhưng trong cung thì lại không như vậy , rất nhiều quy cũ , mọi giáo điều cũng là rất cứng nhắc ràng buộc .

Mới vừa bước chân vào Vạn thọ cung , Ôn Nhã liền nhìn thấy mấy chục người , một mảnh đen kịt đang quỳ gối trước cửa cung đại điện Vạn tho cung , trong đó thình lình còn có Nguyệt Hồng cùng với thiếp thân tì nữ của Vân công chúa , còn những người khác là cung nữ thái giám của Vi ương cung cùng cung của công chúa . Không nghĩ đến , chỉ vì mình đi ra ngoài một lần , kết quả lại làm liên lụy đến nhiều người như vậy , Ôn Nhã trong lòng bỗng cảm thấy trở nên nặng nề .

" Các ngươi rốt cuộc cũng biết trở về ." Nhìn thấy Ôn Nhã cùng Vân Cẩm bình an vô sự , thái hậu sắc mặt căng thẳng vừa rồi cũng hòa hoãn lại , Vân Lâm Vẫn là một mặt nghiêm nghị , tái nhợt .

Ban đầu thời điểm Ôn Nhã trộm lấy lệnh bài xuất cung , hắn thật sự cũng chưa biết chuyện , thế nhưng mọi chuyện lại trùng hợp , hắn định an bài cho người xuất cung làm việc thì mới phát hiện ra lệnh bài đã không còn ! Hắn cũng chưa nghĩ sẽ hoài nghi nàng , nhưng khi Lý Đức Hải đến Vi Ương cung tìm Ôn Nhã , mới biết được hoàng hậu cùng muội muội của mình đã xuất cung ! Lúc đó , Vân Lâm hận không thể giết chết Ôn Nhã .

Hận nàng mang theo Vân Cẩm chạy ra ngoài , lo lắng Vân Cẩm sẽ bị người xấu làm tổn thương , đồng thời từ tận đáy lòng hắn có chút mơ hồ lo lắng , Ôn Nhã đi rồi liền sẽ không quay về nữa .

" Xin lỗi mậu hậu , hoàng huynh , đã đễ cho hai người phải lo lắng ". Vân Cẩm ngoan ngoãn quỳ xuống tạ tội , điềm đạm đáng yêu nhìn thái hậu . Ôn Nhã không lên tiếng , cũng theo Vân Cẩm quỳ xuống .

" Người trở về là tốt rồi , hoàng thượng , sắc trời cũng không còn sớm , tiểu Nhã cùng Cẩm nhi cũng đã bị dọa đến kinh sợ , nên cho các nàng về nghỉ ngơi trước đi ." Thái hậu vẫn là hiểu rõ Vân Cẩm công chúa nhất , các nàng xuất cung gặp phải thích khách , thái hậu cũng đã hay tin , nay các nàng không có chuyện gi , có thể bình an trơ về đã là trời đất tổ tiên phù hộ rồi .

" Mẫu hậu , người không thể dung túng cho các nàng , các nàng lần này có thể bình an thoát hiểm , không có nghĩa là lần sau các nàng cũng có thể , không dạy dỗ các nàng một chút , thì các nàng sẽ không biết sợ ". Vân Lâm cả giận nói , Ôn Nhã trộm lệnh bài từ người hắn , chuyện như vậy nàng cũng làm được , càng ngày gan càng to bằng trời , hắn tuyệt đối không thể dung túng cho nàng .

. " Hoàng huynh , bọn muội thật sự biết sai rồi , huynh không nên tức giận nữa a , chúng muội lần sau sẽ không dám tái phạm nữa ". Vân Cẩm vô cùng đáng thương nhìn Vân Lâm , trong mắt lóe ra những giọt nước mắt lấp lánh .

" Xuất cung là chủ ý của ta , Vân Cẩm không có liên can ". Ôn Nhã thản nhiên nói .

" Là ngươi chủ ý xuất cung , ngươi nói cho rằng như vậy là rất gan dạ ! Ngày hôm nay , nếu ngươi bị thích khách bắt được , đối với Vân đình vương triều mà nói là một đả kích rất lớn ! Ngươi còn có thể như thế mà ngang nhiên muốn theo ý mình sao ? Bởi vì chủ ý của ngươi , liền liên lụy đến bao nhiêu người như vậy , lương tâm của ngươi vẫn không cảm thất hổ thẹn và bất an sao ?". Vân Lâm tức giận nói , Ôn Nhã lấy thái độ này nói chuyện với hắn , thực sự khiến hắn quá căm tức rồi .

Ôn Nhã thấy hắn nói thế liền cũng im miệng, không tiếp tục nói nữa , lúc nãy thật không nên nóng nảy , lời nói từ miệng đã mau chóng đắc tội với Vân Lâm , như vậy nàng cùng hắn càng không thể nào giảng hòa nữa rồi .

" Khởi bẩm hoàng thượng vi thần có việc cần khởi tấu ." Thừa tướng bên cạnh nãy giờ vẫn chờ đợi , thấy trong đại điện đã yên tĩnh một chút , mới khom người đi tới nói .

" Ái Khanh hôm nay đã lập công lớn , có việc gì liền nói đi ." Vân Lâm khách khí nói , nếu không phải thừa tướng một tay cứu giúp , e sợ hiện tại các nàng còn có cơ hội trở về cung .

" Thứ thần nói thẳng ." Thừa tướng nói , nhìn Ôn Nhã một chút , Ôn Nhã trong lòng bỗng nhiên cảm giác có một luồng linh cảm không lành ập đến .

" Vi thần cảm thấy thích khách lần này đến là vì Hoàng hậu nương nương , nhưng cũng không phải là muốn giết hoàng hậu , hoàng hậu nương nương đã từng ở chốn giang hồ , khả năng nàng quen biết rất nhiều bằng hữu trong giang hồ , vi thần cho rằng chuyện ngày hôm nay là vì bọn chúng muốn tìm nương nương đàm thảo công việc gì đó , thế nhưng chắc có lẽ ở giữa có chuyện phát sinh khó nói nên mới có một chút xung đột xảy ra . " Thừa tướng từng lời từng chữ nói , bề ngoài giả vờ nói Ôn Nhã đã đắc tội với bọn chúng , nhưng trong lời đã gợi thêm ý .

Lâm Tiệp Dư chết ,vẫn còn chưa tra ra hung thủ, đã trở thành vụ án bí ẩn ở trong cung , trong lòng Thừa tướng không phục , bất kể như thế nào , hắn đều không muốn để cho người ở Bình vương phủ sống quá tốt như thế được !.

" Có điều , thân phận của hoàng hậu ngày hôm nay so với trước đây rất khác nhau , chuyện lúc trước với bọn chúng có thể hoàng hậu chưa có xử lý xong , nhưng nếu hoàng hậu nương nương không dứt khoát mà cứ dây dưa với bọn chúng , e rằng trong cung ngày sau sẽ không có ngày được thái bình ." Thừa tướng trưng ra bộ dáng khuyên bảo nói , Vân Lâm nghe xong , cũng cảm thấy thừa tướng nói rất hợp tình hợp lý .

" Ta căn bản không biết bọn chúng , còn sự việc hôm nay chính là mưu kế của bọn chúng , ta căn bản không hề có liên quan ! ". Ôn Nhã tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lên , Thừa tướng mỗi câu nói của hắn đều là nói nàng và bọn chúng có quan hệ , rõ ràng là muốn thừa cơ hãm hại nàng , nhưng mà Ôn Nhã chỉ là nói miệng , cũng không có bằng chứng , còn lời khi nãy của hắc y nhân ai nấy cũng đều nghe được , Ôn Nhã cho dù nói có lý cũng không hợp tình rồi a .

" Hoàng thượng , vi thần có việc muốn khẩn cầu ". Thừa tướng không để ý đến lời Ôn Nhã biện giải , tiếp tục cùng Vân Lâm nói .

" Thừa tướng cứ nói ." Vân Lâm nói .

" Kỳ thực , lần này cứu viện hoàng hậu nương nương , vi thần cũng không tốn một sức lực nào , đúng là đã có một thị vệ , liều mạng bảo vệ cho hoàng hậu mà đã bị trọng thương , nhờ vậy , đến khi vi thần đến đó mới có thể ra tay tương trợ , vi thần khẩn cầu hoàng thượng ban thưởng cho nhất cái thị vệ trung thành dũng cảm kia ."Thừa tướng nói , Ôn Nhã cùng Vân Cẩm sắc mặt đều thay đổi .

Ôn Nhã không hề nghĩ tới Thừa tướng cư nhiên lai nhắc đến Mặc Khanh , còn ra vẻ đại nghĩa trung thành , kỳ thực là muốn vu oan giá họa cho nàng và Mặc Khanh . Nàng và Mặc Khanh vốn rất thân thiết , trong cung ai nấy cũng đều biết , mỗi lần nàng có chuyện , Mặc Khanh sẽ lập tức xuất hiện , lại nói Vân Lâm vốn có chút thành kiến với Mặc Khanh , vưa nghe thừa tướng nói như thế , quả thực là đổ dầu thêm lửa rồi !

" Một thị vệ trung thành đến như vậy , đương nhiên là phải được ban thưởng ". Vân Lâm mạnh mẽ trừng mắt nhìn Ôn Nhã một chút , nghiến răng nghiến lợi nói .

" Hoàng thượng , Tiểu Nhã tuy là có chỗ không đúng , thế nhưng , chuyện hôm nay nên kết thúc đến đây thôi , trước hết cứ cho tiểu Nhã cùng Cẩm nhi về cung nghỉ ngơi đi " .Thái hậu liền nói chen vào , Thừa tướng ở đây còn thêm dầu vào lửa , vẫn là nên cho hoàng thượng tỉnh tâm trước một chút thì tốt hơn .

" Hoàng nhi trước tiên xin phép cáo lui ." Vân Lâm suy nghĩ một chút , hắn cũng không dám làm phật ý thái hậu , nên không thể làm gì khác hơn liền rời đi trước , Thừa tướng cũng theo xin cáo lui .

" Mẫu hậu , người không nên tức giận , người xem ta cùng hoàng tẩu đã không có chuyện gì rồi , bất quá , sau này chúng hài nhi sẽ không ra ngoài nữa , có điều , giờ cũng đã muộn , thái hậu phải mau nghĩ ngơi , không sẽ ngả bệnh a ." Vân Lâm đi rồi , Vân Cẩm liền từ dưới đất đứng lên , lôi kéo cánh tay của thái hậu làm nũng nói .

" Ngươi nha , ai gia thật không biết nên trách ngươi như thế nào thì mới tốt cho ngươi đây . " Thái hậu oán trách , nhẹ nhàng đánh vào mu bàn tay của Vân Cẩm .

" Mẫu hậu , ta biết mẫu hậu là tốt nhất a ." Nhìn thấy thái hậu như vậy , Vân Cẩm liền biết thái hậu không hề tức giận , làm nũng bên người thái hậu cao hứng nói .

" Được rồi , không được phép có lần sau , ngươi đi về trước đi , mẫu hậu còn có chút việc muốn cùng hoàng tẩu ngươi nói chuyện một chút ". Thái hậu bất đắc dĩ nói .

Ôn Nhã vẫn là trầm mặc không nói gì , hiện tại thái hậu cho lưu nàng ở lại , không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện của Mặc Khanh .

" Tiểu Nhã , ngươi hãy thành thật nói cho ai gia biết , ai gia bức ngươi gả cho hoàng thượng , ngươi có từng hận ai gia hay không ?" Một lúc lâu sau , thái hậu thở dài hỏi .

" Đã từng ." Ôn Nhã nghe đến sững sờ , không hiểu tại sao thái hậu lại muốn hỏi nàng như vậy , trước đây thái hậu vì hoàng thượng mà bức nàng ép gả , không tiếc nắm lấy bình vương phủ uy hiếp nàng , nói thật , lúc đó nàng có chút hận thái hậu , thế nhưng sau khi vào cung , thái hậu thật tình đối đãi chăm sóc nàng , đã làm cho nàng quên đi nỗi hận lúc trước .

" Vậy ngươi có biết tại sao ai gia nhất định phải bắt ngươi trở thành hoàng hậu không ? ". Thái hậu tiếp tục hỏi .

" Thật sự không biết ". Ôn Nhã thành thật trả lời . Nàng trước giờ không tin thái hậu không phải bởi vì trông mặt mà bắt hình dong , thấy nàng liền cho nàng làm hoàng hậu .

" Để ngươi làm hoàng hậu không phải chỉ bởi vì ngươi thiện lương , trong đó phần lớn cũng là bởi vì dung mạo của ngươi cũng rất giống cố nhân của ai gia trước đây , nhìn thấy ngươi ta lại như được nhìn thấy hắn vậy ." Thái hậu nhìn Ôn Nhã , có chút hoài niệm nói .

Trong lòng Ôn Nhã có chút kỳ quái , thái hậu nhắc tới cố nhân , sẽ không phải là cha ruột của nàng chứ ? Thái hậu , phụ thân , mẫu thân , Bình vương gia ,Ôn Nhã chợt phát hiện hình như ở giữa bọn họ tựa hồ có mối quan hệ gì đó .

" Không biết là người mẫu hậu nhắc đến là ai ? Lẽ nào là người thân của Ôn Nhã sao?" Ôn Nhã dò hỏi , mẫu thân đã nói , nàng rất giống với dung mạo của phụ thân , lẽ nào , thái hậu cũng biết cha ruột của nàng ?

" Chuyện trước kia , ai gia không muốn nhắc lại . Nhưng ai gia muốn cùng ngươi làm một cái giao dịch ." Thái hậu cố ý lảng tránh vấn đề của Ôn Nhã , nghiêm túc nói . " Trong nửa năm này , ở trong cung ai gia sẽ bảo vệ , chăm sóc cho ngươi , nhưng đổi lại , ngươi phải cố gắng sống hòa hợp ở chung với hoàng thượng . Nếu như sau nửa năm , ngươi với hoàng thượng vẫn không có cảm tình phát sinh , ai gia liền làm chủ cho ngươi rời khỏi hoàng cung , cũng sẽ không làm khó dễ Bình vương phủ , thế nào ?". Ôn Nhã nghe hai từ " giao dịch" từ miệng thái hậu, làm cho nàng lo lắng , tim đập thình thịch.

" Thái hậu nói như vậy , là thật ?" Ôn Nhã không quá tin tưởng hỏi .

" Đương nhiên là thật , nhưng ngươi phải hứa với ta là phải sống hòa hợp với hoàng thượng ." Thái hậu khẳng định nói .

" Ta chỉ có thể đảm bảo là sẽ cố gắng ở chung với hắn , nhưng không thể đảm bảo là hắn cũng sẽ cố gắng hòa hợp với ta ." Ôn Nhã nói , điều kiện của thái hậu quả khiến nàng cảm động , nếu nói như vậy có phải nàng và Mặc Khanh sẽ còn có cơ hôi cùng nhau ?

" Vậy thị vệ có tên gọi Mặc Khanh , ai gia sẽ phái hắn xuất cung , ngươi không có ý kiến gì chứ ." Thái hậu hi vọng Ôn Nhã và hoàng thượng trong nửa năm này có thể cố gắng bồi dưỡng tình cảm , sở dĩ tình cảm của bọn họ bị ngăn trở là bởi vì một người nào đó , nên thái hậu đã mau chóng nghĩ ra biện pháp xử lý .

" Hảo ". Ôn Nhã gật đầu đáp ứng , đoạn cảm tình này cũng cần phải có thời gian và thử thách .

" Được rồi , ngươi nhớ kỹ , đã đáp ứng ai gia rồi đó , ngươi cũng mau trở về trước đi ." Thái hậu mệt mỏi , cho Ôn Nhã thoái lui .

Nhớ lại hồi ức xưa , bọn họ cũng giống như hoàng thượng và Ôn Nhã bây giờ , nhưng bà so ra còn may mắn hơn Ôn Nhã , chí ít Tiên hoàng cũng yêu nàng , không làm cho bà phải chịu oan ức , chỉ là ,bà vẫn là phải phụ lòng một nam nhân khác , để hắn ôm nỗi hận mà rời khỏi . Khi bắt gặp Ôn nhã ngay từ lần đầu tiên , bà hầu như là có thể khẳng đinh nàng chính là nữ nhi của người đó , để Ôn Nhã gả cho hoàng thượng , trở thành vị hoàng hậu cao cao tại thương , cũng coi như là bà đã đền bù một khoảng tổn thương nho nhỏ cho hắn .

Nhưng mà , nhìn Ôn Nhã cùng hoàng thượng đối nghịch nhau như vậy , đã khiến bà phải đau đầu suy nghĩ , nay còn có thêm một Mặc Khanh , khiến cho bà tâm tư muốn giữ Ôn Nhã ban đầu cũng liền bị dao động , bà nên thả Ôn Nhã rời khỏi , hay là bà nên lưu lại nàng thì tốt hơn , suy đi nghị lại , cũng nên cho hoàng thượng một thời gian , Ôn Nhã đi hay ở , đều phụ thuộc vào thái độ của hoàng thượng rồi .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.