Nghinh Phụng Hoàn Triều

Chương 33: Chương 33: Nguy cơ xuất cung .






Thời điểm Vân Lâm đến Vi Ương Cung là lúc Ôn Nhã đã chuẩn bị xong ngọ thiện kỹ càng , khuôn mặt của nàng tươi cười sáng lạng nghênh đón hắn , làm cho hắn có cảm giác nàng đã có mấy phần hiền thê lương mẫu rồi , điều này khiến hắn càng thêm đề cao cảnh giác nàng . Hắn đã nghe tin nàng vì không muốn chuẩn bị ngọ thiện đã sang cung của Vân Cẩm , hiện giờ lại tự nhiên trưng ra bộ mặt lấy lòng hắn , nếu không phải đã làm chuyện gì có lỗi với hắn thì cũng là đang dự định làm chuyện gì đây .

" Hôm nay , các món ăn lại còn có cả cá và thịt , ái phi tay nghề so với ngự trù trong cung ngày càng tốt hơn rồi ." Cơm nước xong , Vân Lâm hài lòng nói , nhưng vẫn chưa thấy Ôn Nhã có động thái gì , hắn còn tưởng rằng trong lúc ăn cơm nàng sẽ lợi dụng mà tính toán lên người hắn , thế nhưng vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra , hắn trong lòng liền buồn bực, khó hiểu , tại sao nàng vẫn là vui cười đến gian trá như vậy ?

" Hoàng thượng , giữa trưa mệt mỏi rồi , người có muốn ngỉ ngơi một chút không ?" Ôn Nhã cười đến híp mắt , nói ra lời này trong lòng nàng thật sự muốn nôn rồi a.

" Không cần , trẫm phải về Ngự Thư phòng xử lý chính vụ ". Ôn Nhã càng nhiệt tình , trong lòng hắn lại càng bất an , vẫn là mau chóng rời khỏi Vi Ương Cung là lựa chọn tốt nhất .

" Nương nương , người không sao chứ ?" Vân Lâm đi rồi , Nguyệt Hồng mới cẩn trọng hỏi nàng , sau khi nương nương đi đến cung công chúa một chuyến , trở về hình như cả người đều thay đổi hẳn , không chỉ là chuẩn bị ngọ thiện cho hoàng thượng mà từ sáng đến giờ cứ cười hì hì , giờ vẫn còn cười , nàng thấy Ôn Nhã cười , mà trong lòng nàng lông dựng đứng cả lên , chẵng lẽ hoàng hậu nương nương đã bị trúng tà rồi .

" Bổn cung không có chuyện gì , hôm nay , Bổn cung thật sự rất cao hứng a ! " Mò mò trong tay áo lệnh bài xuất cung , Ôn Nhã khỏi nói cũng biết là vô cùng vô cùng cao hứng , nhớ lại ngày trước , trước khi sư phụ chưa có nhận nàng , nàng chỉ có thể ở trên đường phố ăn xin , ở phía sau mọi người thì quyền cước đá trên đá dưới , còn học thêm được thói ăn cắp nữa chứ , hơn nữa tài ăn cắp của nàng so với võ công đều lợi hại , cho nên , khi nàng len lén trộm lệnh bài của hắn , Vân Lâm thật sự không hề hay biết gì cả.

Dặn dò Nguyệt Hồng coi giữ Vi Ương Cung xong , nàng liền vội vã đi tìm Vân Cẩm , nàng đã đồng ý với Vân Cẩm , sau khi lấy được lệnh bài , cả hai đồng thời cùng xuất cung .

" Hoàng tẩu , người xem , ta ăn mặc như vậy được không ?" Chờ Vân Cẩm ở trong cung thay đổi trang phục , kiểu áo trắng trường bào nam tử , lông mày đã được nhấn nhá cho thô lên một chút , từ đằng xa nhìn vào , cũng khá giống mấy tên công tử văn nhã a.

" Xuất cung còn phải thay trang phục sao ? Ta không có trang phục của nam trang , làm sao bây giờ ? Ôn Nhã khổ sở nói , nàng thật không nghĩ tới xuất cung còn cần phải thay đổi y phục .

" Không sao , tại ta thích xuất cung thì phải như vậy , sau khi ra ngoài , liền oan ức hoàng tẩu , làm nương tử của ta rồi , haha." Vân Cẩm cười duyên nói .

Sợ bị Vân Lâm phát hiện đã mất lệnh bài xuất cung , Ôn Nhã và Vân Cẩm ngay lâp tức liền mau chóng ly khai hoàng cung . Ngoài cửa thủ vệ cũng đã từng gặp qua Vân Cẩm một thân nữ phẫn nam trang , hơn nữa nàng còn có lệnh bài xuất cung , nên thủ vệ đã dễ dàng để cho Vân Cẩm và Ôn Nhã rời khỏi .

Đến lúc Vân Lâm phát hiện ra trên người không còn lệnh bài , hắn liền nhớ đến sáng nay thái độ của nàng thay đổi , chưa kịp phản ứng , thì đã không thấy bóng dáng của nàng và Vân Cẩm ở trong cung .

" Đại ca, Hoàng hậu đã xuất cung ." Ôn Nhã mới vừa rời khỏi hoàng cung , liền bị giám thị của Ký vận trà lâu phái tới theo dõi nàng phát hiện ra.

" Theo dõi các nàng , đợi đến thời điểm ít người chú ý , liền động thủ , phái thêm mấy người nữa canh chừng Mặc Khanh ". Chủ nhân của Ký Vận trà lâu an bài nói .

" Tẩu tẩu , người có biết nơi nào có chỗ vui chơi không ? Ta xuất cung rất ít , nên không biết nơi nào để đến a ." Ra khỏi cung , Vân Cẩm như chú chim nhỏ sổ lồng , vô cùng hưng phấn nói .

" Ngươi cẩn thận đi theo ta , trước tiên ta sẽ dẫn ngươi đi ăn , chờ đến đêm , Vân Thành mới thật sự là náo nhiệt a ". Ôn Nhã cao hứng nói , ra khỏi cung , cảm giác không khí đều mới mẻ , tâm tình cũng không còn ngột ngạt như trước nữa , cả người đều ung dung , sảng khoái lên không ít .

Trên người , cả hai đều mang đầy đủ ngân lượng , Vân Cẩm , Ôn Nhã cơ hồ đem những nơi có đồ ăn ngon đều đã thưởng thức hết một nửa , chơi đến không còn biết trời đất , đến khi trời tối , hai người còn chơi chưa đủ , vẫn là chưa muốn hồi cung .

" Hoàng tẩu , không nghĩ tới , người như vậy mà lợi hại ghê , cư nhiên lại biết chính xác nhiều điểm như vậy a ." Cả hai từ trong sòng bac đi ra, Vân Cẩm liền nói , nàng đó giờ chỉ nghe qua sòng bạc , còn chưa từng bước vào đó chơi đùa , vậy mà ngày hôm nay đã được chiêm nghiệm thử rồi , ha ha'.

" Những người tập võ bình thường đều có thể nghe được , cũng không phải hay gì đó đâu ." Ôn Nhã nói , có thể nghe được đối phương lắc xúc xắc ra bao nhiêu điểm , lần đánh bạc này củng đã mất đi thú vui của trò chơi rồi .

" Trời tối rồi , chúng ta nhanh chóng quay về thôi , nếu để hoàng huynh phát hiện ra chúng ta xuất cung , vậy thì thảm rồi ." Vân Cẩm nhìn lên trời , thấy mây bay trăng sáng , mới giật mình , thì ra trời đã tối , không mau chóng quay về , chỉ e cổng cung cũng đã đóng rồi .

Vì để nhanh và tiện , Ôn Nhã cùng Vân Cẩm đi theo đường nhỏ quay về , vừa vặn những người đợi sẵn trong bóng tối đã có cơ hội tấn công .

" Ta nghĩ hôm nay tại sao lại cứ có cảm giác lo lắng không yên , thì ra nguyên nhân là có chuyện ." Nhìn thấy trước mắt mình một đám hắc y nhân , Ôn Nhã bình tĩnh từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm , Vân Cẩm bên cạnh một mặt nhìn Ôn Nhã khâm phục , cả ngày hôm nay nàng cùng Ôn Nhã đi chơi , vậy mà cũng không phát hiện ra trên người Ôn Nhã có cât giấu thanh bảo kiếm .

" Ôn cô nương , bọn ta không hề muốn tổn thương ngươi , phiền ngươi phối hợp với bọn ta , cùng đi một chuyến ". Hắc y nhân cầm đầu thản nhiên nói , không phải vạn bất đắc dĩ , hắn cũng không muốn cùng Ôn Nhã đánh nhau .

" Ngươi nói không tổn thương ta , ta liền sẽ tin ngươi sao ? Có điều , các ngươi nên nói cho ta biết , đến cung là ai phái các ngươi tới ?" Ôn Nhã lạnh nhạt nói .

" Cái này , tại hạ không tiện nói ra , Ôn cô nương , khi ngươi gặp chủ nhân ta , liền tự nhiên biết ". Hắc y nhân nói .

" Vậy thì không cần nhiều lời , động thủ đi !". Ôn Nhã sắc mặt đại biến , đem Vân Cẩm bảo hộ phía sau lưng mình .

Hắc y nhân thấy nói nhiều cũng vô ích , hướng thuộc hạ bắt chuyện một tiếng , cũng đều xông lên . Do bọn họ không được dùng đến vũ khí , nên khi so chiêu cùng với Ôn Nhã , đều lưu lại những vết thương trên tay , một người thì kiêng kị e dè , một người thì hạ thủ vô tình , nhưng những hắc y nhân đó cũng không có cách nào bắt giữ được nàng

Vân Cẩm bị bỏ quên lại một bên , nhìn thấy một mình Ôn Nhã đang đấu đá với bọn chúng , nhưng nàng cũng không thể giúp , trong lòng lo lắng như lửa thiêu đốt , nàng nhìn xung quanh đánh giá , cảm thấy nơi này có chút quen thuộc , liền nhớ tới , hình như Phủ Thừa Tướng cách nơi này không quá xa , nàng liền nảy ra chủ ý , lén lút chạy trốn .

" Ôn cô nương , xin lỗi ! ". Hắc y nhân nhìn thấy Vân Cẩm đào tẩu , không khỏi tăng thêm công kích , hai quyền khó địch bốn phía , dù là hắc y nhân cũng đã bị thương , Ôn Nhã thể lực cũng dần dần không chống đỡ nổi .

" Oành oành oành ! ". Theo tiếng oành oành , mấy hắc y nhân hét lên một tiếng rồi ngã gục , Mặc Khanh không biết từ nơi nào xông ra , trên người còn có vài vết máu , Ôn Nhã lo lắng liếc mắt nhìn hắn .

" Không phải máu của ta ." Tựa hồ biết được Ôn Nhã lo lắng , Mặc Khanh ôn nhu nói .

" Mặc Khanh , ngươi có ý gì ! Ngươi đây là muốn hại chết huynh đệ chúng ta à ! Nếu như ngươi còn coi bọn ta là huynh đệ , liền giao Ôn cô nương ngay ! ". Hắc y nhân cầm đầu nhin Mặc Khanh , sắc mặt tái nhợt , đem màn sa trên mặt kéo xuống , thì ra là tiểu nhị của Ký vận trà lâu .

" Ta sẽ không làm như vậy , ngày hôm nay các ngươi một là giết chết ta , hoặc là thả Ôn Nhã đi ". Mặc Khanh lắc đầu , đem Ôn Nhã bảo hộ phía sau , nhìn bờ lưng Mặc Khanh kiên cố bảo vệ nàng phía sau , Ôn Nhã trong lòng cảm thấy mắt mũi đã có chút cay cay .

" Tốt ! Động thủ !". Nam tử cũng bị khí thế của Mặc Khanh làm cho tức điên , bọn họ mấy chục năm tình nghĩa huynh đệ , cư nhiên lại không bằng nữ tử cùng hắn mấy tháng sống chung , ngẫm lại thực làm cho người ta cảm thấy đau lòng .

Hắc y nhân tấn công về phía Mặc Khanh so với ban nãy tấn công Ôn Nhã không khách khí hơn , Ôn Nhã trơ mắt nhìn Mặc Khanh bị trúng mấy quyền , khóe miệng đều chảy ra máu tươi .

" Đủ rồi ! Các ngươi thật sự muốn đánh chết hắn sao ! "Ôn Nhã cả giận nói , không phải nói là huynh đệ sao , đối với huynh đệ cũng có thể xuống nay nặng như vậy , còn là huynh đệ sao ?

" Ôn Nhã , bọn họ sẽ không đánh chết ta , ngươi mau tìm cơ hội rời khỏi đây đi ". Mặc Khanh hướng Ôn Nhã cười cười , manh theo vết máu trên khóe miệng , khiến người ta nhìn vào đến chói mắt .

" Ngươi nói gì vậy , ta làm sao có thể bỏ mặc ngươi như thế , cho dù là ngươi không có chuyện gì , ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy ngươi bình an ". Ôn Nhã thở dài , nàng có tài gì mà có thể để cho Mặc Khanh vì nàng mà trả giá nhiều như vậy , trong lòng nàng vô cùng cảm động .

" Tặc tử to gan ! Dám mưu sát Hoàng hậu nương nương ! ". Ở thời khắc ngan cân treo sợi tóc , thì tinh binh của Thừa tướng và Vân Cẩm xuất hiện , hắc y nhân nhìn thấy cứu binh đến rồi , cũng đã biết nhiệm vụ đã thất bại , nên cũng không ham chiến , lập tức buông tha Mặc Khanh cùng Ôn Nhã , nhóm hắc y nhân liền lui lại .

" Ôn cô nương , nếu như ngươi có việc gì cần trợ giúp , chỉ cần đi đến Ký vận trà lâu , treo một chiếc lồng đèn màu đỏ , chúng ta liền biết sẽ đến giúp ngươi ! ". Sau khi lui về , hắc y nhân cầm đầu tug ra những lời nói này với Ôn Nhã , cũng tới tai của Thừa tướng , hắn không nhịn được mà nhíu mày lại .

" Hoàng tẩu , ngươi có bị thương không , đám tặc tử kia quả thực là đáng ghét , to gan quá rồi , hồi cung ,ta nhất định phải bẩm báo hoàng huynh đem nhóm tặc tử này đều tra lai lịch , sau đó đem ra xét xử , mang bọn họ ngũ mã phân thây ! ". Vân Cẩm lo lắng nhìn Ôn nhã , hung hãn nói , nhưng không có phát hiện trên khuôn mặt của Mặc Khanh và Ôn Nhã đều có chút không tự nhiên .

" Mặc Khanh , ngươi bị thương rồi , có đau lắm không ? " Xác định Ôn Nhã không có vệc gì , Vân Cẩm lúc này mới đau lòng nhìn về phía Mặc Khanh .

" Tạ công chúa quan tâm , thuộc hạ không ngại ". Mặc Khanh thân thủ lau vết máu còn đọng ở khóe miệng , thản nhiên nói .

Vân Cẩm đè nén nỗi đau trong lòng , xoay người đỡ lấy Ôn Nhã , Nàng tin rằng , Mặc Khanh nhất định sẽ nhìn thấy tâm ý của nàng , nhưng mà Mặc Khanh vẫn cố tình lảng tránh nàng , nàng biết , Mặc Khanh trong lòng kỳ thực đã có người khác , nhưng nàng vẫn là không thể khống chế được tình cảm trong tim mình a .

Tình ý trong mắt Vân Cẩm , Ôn Nhã có thể nhìn thấy rõ ràng , trong lòng có chút cảm thấy cay đắng , phần tình này của hắn , người thì mong , người thì không . Tình yêu là thứ tiễn không đi , lý cũng loạn .

" Vi thần hộ tống Hoàng hậu nương nương , công chúa hồi cung , chớ nên để hoàng thượng cùng hoàng hậu lo lắng ." Thừa tướng ở phía xa nhìn một hồi ,lúc này mới đi tới nói .

" Đi thôi ". Lần này đụng chuyện , những thứ hứng thú ban nãy cũng không còn , vẫn là mau chóng quay về . Ôn Nhã thản nhiên nói .

Lúc này ,đã qua thời gian môn cấm, thế nhưng bên trong hoàng cung vẫn là đèn đuốc sáng choang , Lý Đức Hải đang lo lắng đứng trước của cổng ngóng trông từng phúc , mãi đến khi tận mắt nhìn thấy nhóm Ôn Nhã xuất hiện trong tầm mắt , mới khỏi thấp thỏm lo âu .

" Tạ ơn trời , Hoàng hậu nương nương , công chúa các người có thể trở về rồi , nếu như các người mà không về nữa , cái mạng già của nô tài cũng đều không giữ nổi ". Lý Đức Hải than thở , khóc lóc nói .

" Đã xảy ra chuyện gì ? : Vân Cẩm cận trọng hỏi , đã từng lén đi ra ngoài , chẵng lẽ lần này , hoàng huynh lại sinh khí lớn như vậy chứ ?

" Hai vị vẫn là mau mau theo nô tài vào trong , thái hậu cùng hoàng thượng đã đợi hai người ở bên trong lâu lắm rồi a !". Lý Đức Hải thở dài lắc lắc đầu , trước kia Vân Cẩm lén trốn ra ngoài đã đủ để cho hoàng thượng và hoàng thái hậu phải đau đầu , bây giờ lại còn có Hoàng hậu nương nương cùng tham gia bỏ trốn , hai ngọn lửa đã bạo phát , làm sao mà dập tắt đây , Lý Đức Hải thật sự là không còn biết làm cách nào nữa rồi .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.