Nghốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 14: Chương 14




Mộ Vân Thường tâm tình khoái trá bắt đầu chơi đùa âu yếm lão ô quy. Hoàn toàn không đoán được bão táp sắp xảy ra.

” Người như ngươi sao lại đê tiện như vậy.” – thừa dịp người khác không ở đấy, ỷ mình thân phận tiểu thư, ức hiếp một cô bé yếu đuối.

Nghe Mộ Vân Thường thêm mắm thêm muối kể lại xong, Đàm Tiểu Hâm phát hỏa, ngay cả Mộ Vân Long ở bên cạnh giáo huấn muội muội cũng bị khí thế của nàng cấp lấn áp.

“Còn nữa, ngươi có tư cách gì đuổi nàng đi, rõ ràng, đây là nhà của ta, nàng là khách ta mời đến, là đồ đệ tương lai của ta!”

Lời vừa nói ra, Mộ gia huynh muội kinh ngạc nhìn nàng.

” Sao, nàng là nô lệ nhà các ngươi, dùng tiền mua chứ gì, nhưng nàng cũng là một con người, không phải là đồ vật của ngươi, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng……”

Ghét nhất kẻ khác khi dễ người nghèo.

“Được, đều cầm lấy đi.” – Đàm Tiểu Hâm chạy đến kho báu trong động, đem vàng ném cho Mộ Vân Thường.

“Có đủ hay không, không đủ thì ta vẫn còn!” – dứt lời, tức giận đến chảy nước mắt, nàng không muốn nhìn khuôn mặt đáng giận của Mộ Vân Thường, tức giận nhảy người ra khỏi cửa động, lại quên đem thần tiên ti bắt trên cây.

Nửa đươngì rơi xuống núi, gió lạnh thổi làm nàng thanh tỉnh.

“Ah!” – phen này chết chắc rồi, bịt hai mắt lại, không muốn nghĩ đến bộ dáng bị ngã thành ổ bánh.

Vậy mới nói tức giận không giải quyết được vấn đề gì, chỉ có thể gia tăng nguy hiểm.

Nghĩ đến việc nàng sẽ ngã xuống, đột nhiên bị người ôm lấy thắt lưng, chậm rãi rơi xuống đất.

Đôi tay che mắt nàng, chậm rãi mở ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt sốt ruột lo lắng của Mộ Vân Long.

Tựa vào trước ngực Mộ Vân Long, tâm tình kích động dần bình tĩnh lại.

Lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt Đàm Tiểu Hâm, Mộ Vân Long đặt khuôn mặt của nàng vào trong ngực mình, nghe nhịp đập trái tim hắn.

Hai người không nói gì, cứ như vậy dựa sát vào nhau ……

Qua một hồi lâu, Đàm Tiểu Hâm ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt thâm thúy của Mộ Vân Long, cảm thụ cánh tay hắn mang đến sự an toàn cùng thoải mái, nàng có chút mơ hồ .

Rất muốn vĩnh viễn ôm nàng trong lòng như vậy, không hỏi thế sự, hai người sống bình thản cả đời.

Vừa rồi nàng đột nhiên rơi lệ, chảy thẳng tới trong lòng hắn, làm hắn rất đau lòng.

Nàng liều lĩnh nhảy xuống, làm cho ngay cả hắn cũng đem không biết bao nhiêu tình cảm mãnh liệt kéo ra, chỉ muốn đem nàng trở về, an ủi nàng, không muốn nàng thương tâm như vậy, chỉ muốn nhìn nàng cười, giống nụ cười tươi sáng trước đó là tốt rồi.

Xác định được lòng mình, Mộ Vân Long cảm giác được trong lòng thật ấm áp thật hạnh phúc, cảm giác này cho tới bây giờ chưa từng có, thì ra tình yêu lại tốt như vậy! Hắn không tự giác nâng lên khóe miệng, đắm chìm trong hạnh phúc.

Hết thảy hỗn loạn trên giang hồ hắn đều không cần .

” Tiểu Hâm, ta có thể gọi nàng là Tiểu Hâm không? ” -Mộ Vân Long thanh âm thật dịu dàng, sắp chảy nước được rồi. (=)) so sánh kiểu này dễ bị nội thương thật)

“Uhm.” – Đàm Tiểu Hâm, trong lòng bị thương, rất thích không khí hiện tại, rất thích hai cánh tay đang ôm nàng, thật muốn ngủ quá đi.

“Có thể nói cho ta biết, vừa rồi vì sao lại tsc giận như vậy? ” – trong lòng nàng có thương tích, cho nên mới có thể như vậy, theo lý thuyết, quan hệ của nàng cùng Tiểu Liên không tốt đến mức đấy.

” Là vì, ta cảm thấy Mộ Vân Thườngrất xấu, rất đáng ghét.” – Đàm Tiểu Hâm thanh âm vô lực mà kéo dài.

” Còn nữa.” – tiếng nói của hai người đều rất mệt mỏi, Mộ Vân Thường ở một bên nghe lén nổi da gà, lại chỉ dám kiên trì nghe mà không dám phát ra thanh âm gì.

” Ta từ nhỏ là cô nhi, trước kia thường bị người ta khi dễ, buổi tối lại không có chỗ ở, đói bụng cũng không có ai lo, trời lạnh chỉ có thể ngủ cùng cẩu cẩu. Đến năm tám tuổi, sư phụ thu nhận ta, ta mới có một cái nhà. Cho nên ta cảm thấy Tiểu Liên rất giống ta, cũng là cô nhi không ai chăm sóc. Ta vốn muốn nhận nàng làm đồ đệ, nhưng lại bị Mộ Vân Thường đuổi đi. Cho nên mới tức giận như vậy.”

Chưa bao giờ nói với ai quá khứ thương tâm này, lúc này mới rộng mở nơi sâu nhất trong nội tâm với Mộ Vân Long.

Nghe đến đoạn này, nhịn không được ôm nàng càng chặt, thì ra là thân thế đáng thương như vậy. Khó trách vừa rồi thái độ không giống bình thường.

Nâng đầu nàng đang vùi trong lòng hắn, đặt môi lên trán nàng. Thầm thề rằng sẽ bảo vệ nàng, không làm cho nàng bị thương tổn dù chỉ một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.