Nghốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 15: Chương 15




“Chân tê quá!” – qua đã lâu, Mộ Vân Thường mới cố sức đứng dậy.

Hai người này nhanh thật, quan hệ đã nhảy lên trên mức bình thường rồi, Mộ Vân Thường đi đến chân núi nhìn thấy cảnh đó vẫn chưa, tình cảm kia phát triển thành như vậy từ lúc nào.

“Quên đi, hiện tại ca ca đã có người trong lòng, không chăm sóc được muội muội ta rồi, ta vẫn nên đi tìm Mộ Vân Phi. Miễn phải chướng mắt nơi này.”

Dứt lời, phủi bụi trên quần áo, đi ra ngoài khu rừng.

“Ngươi nói, Tiểu Liên có thể chạy đi đâu.” – Đàm Tiểu Hâm lo lắng Tiểu Liên không có nơi nào để đi.

“Ta cũng không biết, chỉ có thể tìm quanh đây.” – Mộ Vân Long đoán một cô nương, trên người không có bạc, hẳn sẽ không đến nhà trọ.

“Ta thấy nàng cũng mệt rồi, hay là chúng ta tìm một chỗ uống nước đi.”

Thời tiết nóng như đổ lửa, Đàm Tiểu Hâm quần áo đã bị mồ hôi làm ướt.

“Cũng được.”- miệng thở ra một hơi, hôm nay sao lại nóng như vậy, dùng bàn tay nhỏ bé quạt quạt gió.

“Vân Long, đến đây.”

Mộ Vân Long không rõ nàng muốn làm cái gì, cúi đầu xuống, Đàm Tiểu Hâm đưa tay đến bên mặt hắn, dùng sức quạt quạt quạt.

Cô gái nhỏ này, Mộ Vân Long nở nụ cười, cười hết sức vui vẻ. Nhìn khuôn mặt nàng nóng đến đỏ bừng, nhịn không được thừa dịp xung quanh không có người hôn nàng một cái.

“Oa!”

Ban ngày ban lại bị người ta chiếm tiện nghi bên đường, thật là khủng khiếp, sau này truyền ra ngoài, nàng làm sao ra oai được trên giang hồ, ta đánh, Đàm Tiểu Hâm vì thế giơ tay đánh hắn.

Ai ngờ, bị đôi bàn tay to của hắn bắt được,

“Ah, đánh chết ngươi tên sắc lang này.”

Hai người ở trên đường liếc mắt đưa tình, đột nhiên ý thức được người khác đang chú ý đến hai người bọn họ, lập tức ngừng đùa giỡn, đi vào một trà điếm.

Kỳ thật, bọn họ cũng không dùng lo lắng người khác nhận ra, trên cơ bản không ai nhận ra Mộ Vân Long sau khi cải trang, người qua đường chỉ thấy kỳ quái vì hai nam nhân ở trên đường lại ôm ôm ấp ấp, thật sự không còn đạo đức.

Thời tiết thật nóng, giờ phút này trong lòng Tiểu Liên lại thấy một là tuyết lớn, lạnh đến mức lệ của nàng đã ngưng tụ thành băng. Nàng không biết mình đang đi đâu, trong lúc vô ý, nhìn thấy bóng dáng đại thiếu gia, nàng kinh ngạc chạy đến, lại thấy được một cảnh làm nàng tan nát cõi lòng.

Không biết con đường này dẫn đến đâu, Tiểu Liên vẻ mặt mờ mịt, xiêu hồn lạc phách không biết mình đang đi đâu.

“Tiểu cô nương đi một mình sao?”

Ba tên vô lại vây quanh người Tiểu Liên, Tiểu Liên thất kinh, mới phát hiện chính mình không biết từ khi nào đi vào trong một ngõ nhỏ không người .

“Ngươi, các ngươi muốn làm gì……”

Tiểu Liên đem bao vải gắt gao ôm trước ngực, bước lui về phía sau, cũng đã thối lui đến bên tường, quay đầu nhìn, đã không còn đường chạy trốn.

“Không gì cả, muốn ngươi bồi đại gia chơi đùa một chút!” – nhóm vô lại đi bước một tới gần, một người đưa tay chạm vào mặt Tiểu Liên.

“Tránh ra, ta sẽ gọi người đến. ” – Tiểu Liên rất sợ hãi, lại không có người tới cứu nàng.

“Đại thiếu gia ” – đại thiếu gia hẳn là còn ở gần đây, Tiểu Liên liều mạng kêu to.

“Không có đại thiếu gia, chỉ có đại gia, tiểu cô nương lại cho ta ôm một cái.” – một tên vô lại đem Tiểu Liên ôm vào trong ngực, hôn vào mặt của nàng.

“A!” Tiểu Liên sợ hãi, cầm bao vải đánh loạn một hồi.

“Tránh ra, tránh ra, tránh ra!” – trong lúc nhất thời, mấy tên vô lại không đến gần được.

Đánh một hồi, Tiểu Liên cũng hết sức lực, hai tên vô lại bắt được nàng, đẩy nàng ngã lên một đám cỏ, một tên vô lại giữ trên người không cho nangf cử động

Nhìn lên trời cao, nàng không biết nói gì, đại thiếu gia sẽ không đến. Mệnh của nàng khổ như vậy sao, nhất định chịu vũ nhục như vậy sao. Nước mắt rơi như mưa, mặc kệ người khác sắp đặt, cũng giống như đã chết……

” Tất cả cút hết cho ta.” – một thanh âm rõ ràng vang lên.

Nhóm vô lại thấy có người đến, đều xoay người xem đó là ai.

” Lâm bang chủ. ” – ba người trăm miệng một lời hô lên, thấy tình thế không ổn, đều chạy đi mất.

Chẳng lẽ là Lâm Kiếm Lan, mới ra khỏi hang hổ lại vào động sói, Tiểu Liên trong lòng âm thầm kêu khổ.

“Cô nương, ngươi không sao chứ?” – Lâm Kiếm Lan thật cẩn thận nâng Tiểu Liên dậy, đem rơm trên đầu, trên người nàng phủi đi sạch sẽ.

Vốn tưởng rằng hắn cũng sẽ vô lễ với nàng, không ngờ là, Lâm Kiếm Lan sẽ xử sự như thế. Tiểu Liên có chút thụ sủng nhược kinh.

Lâm Kiếm Lan thấy Tiểu Liên bộ dạng thanh lệ xuất chúng, trong lòng mừng thầm.

“Cô nương, ngươi làm sao lại đi một mình đến nơi đây.” Lâm Kiếm Lan giả ý quan tâm.

” Ta, ta là đến nương nhờ họ hàng , ai ngờ lạc đường. Vừa rồi đa tạ đại gia ngươi giải vây.”

Tiểu Liên nhìn Lâm Kiếm Lan diện mạo xấu xí, thật sự không thể sinh ra hảo cảm, dù sao cũng không thể so với đại thiếu gia. Đại thiếu gia, aiz, đừng nghĩ nữa, đời này không có quan hệ tới nàng .

” Vậy xin hỏi cô nương tính sau này sẽ đi đâu.”

Lâm Kiếm Lan rõ ràng là một tên thô thiển, lại càng muốn giả bộ quan tâm, thật sự làm người ta ghê tởm.

” Ta cũng không biết.” Tiểu Liên thật sự không biết phải đi đâu, thiên hạ to lớn, nhưng không có chỗ cho nàng dung thân.

” Không biết ta đây có phúc phận không, mời cô nương đến nhà ta ở.” – mắt thấy con mồi sẽ tới tay , Lâm Kiếm Lan trên mặt đầy ý cười.

” Việc này có được không.”

Dù sao mình cái gì cũng không có, cũng không có ai cần, không bằng đi theo hắn, đỡ gặp phải vô lại bắt nạt. Tiểu Liên trong lòng đã quyết tâm đi cùng Lâm Kiếm Lan.

” Ta cầu còn không được!” – Lâm Kiếm Lan lộ ra nụ cười ngây thơ, làm cho Tiểu Liên nhìn thấy rất ghê tởm, nghĩ đến việc ngày đó bị Đàm Tiểu Hâm trêu cợt, dịch dạ dày lại bốc lên.

” Vậy ta sẽ đi theo ngươi.”

Tiểu Liên liếc mắt nhìn đến nơi vừa rồi đã thấy đại thiếu gia, người đã đi rồi, nàng còn có thể hy vọng cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.