Nghốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 16: Chương 16




“Đau quá a!” – Đàm Tiểu Hâm ngồi bên giường quán trọ, vỗ về cái chân đã đi một ngày đường .

” Tiểu Hâm , ta xoa cho nàng được không.” – đem bàn chân nhỏ của nàng đặt trong tay mình, nhẹ nhàng xoa bóp. Mộ Vân Long đau lòng vì lòng bàn chân của nàng đã mọc mụn nước.

” Tiểu Hâm , ta chọc nó ra cho nàng được không.”

Chỉ trong vài ngày, Đàm Tiểu Hâm đã biến võ lâm minh chủ lạnh lùng thành Tiểu Bạch công tử ngoan ngoãn phục tùng, thật sự là cao thủ. Nhưng nàng lại có chút nhàm chán với việc hắn đối xử dịu dàng như thế, một đại nam nhân luôn nhàm chán như vậy, nàng đúng là chịu không nổi.

” Ngươi ít phiền phức thôi, được không, cẩn thận cẩn thận, cẩn thận cái gì a, phiền.”

Đàm Tiểu Hâm không kiên nhẫn đem chân trong lòng hắn rút lại.

” Sao vậy !” – vẫn là ngữ điệu ôn nhu kia, nghe được Đàm Tiểu Hâm nói liền lo lắng.

” không có việc gì.” – nếu nói nam nhân này cứ tiếp tục kiên trì như vậy, nàng thật muốn chạy trốn. Đúng rồi, chính là cực kỳ khúm núm. Ác.

Nhìn vẻ mặt buồn bực của Đàm Tiểu Hâm, Mộ Vân Long xoa đầu nàng,

” được rồi, không chọc thì thôi, đi một ngày, nàng cũng mệt mỏi rồi , sớm nghỉ ngơi một chút đi.”

Nằm trên giường, vì mệt mỏi, trong chốc lát, Đàm Tiểu Hâm liền chìm vào giấc ngủ.

Đem bàn chân dưới chăn bông nhẹ nhàng xốc lên, lấy ngân châm hơ qua lửa trên đèn, cầm lấy bàn chân nhỏ của nàng, nhẹ nhàng chọc vào mụn nước, dùng vải bông nhẹ nhàng nhanh chóng lau sạch sẽ nước mủ chảy ra, lại rắc thảo dược đã được điều phối tỉ mỉ, sau đó đặt chân của nàng vào trong chăn bông, yên lặng làm xong tất cả, Mộ Vân Long thỏa mãn nhìn Đàm Tiểu Hâm ngủ say, nhịn không được cúi xuống hôn khuôn mặt đáng yêu của nàng.

Tắt đèn, Mộ Vân Long theo cửa sổ ngoài phòng khách phi thân xuống .

” Con sâu lười, rời giường , chúng ta nên đi rồi.” – Mộ Vân Long một đêm chưa ngủ, lo xong việc bên ngoài trực tiếp chạy lên lầu, mở cửa ra xác định không ai vào phòng.

Vừa quay lại đóng cửa, vừa gọi nàng dậy. Đêm qua, nàng rất mệt nhọc, vẫn mặc đồ đi ngủ, nói vậy hắn cứ thế trực tiếp đi vào cũng không có vấn đề gì.

Ai ngờ một màn trước mắt , làm cho hắn –

Cười lớn không dứt.

Đàm Tiểu Hâm, người này ngủ không có tướng ngủ, đại khái trong mộng đã lặn lội đường xa, cho nên khi vượt sông, ngã xuống giường, hơn nữa nửa người trên ở dưới đất, hai chân còn lộn ngược ở trên giường, nước miếng đầy mặt, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười ngây ngô.

” Ha, ha, ha……”

Thật sự rất buồn cười , từ lúc gặp được Đàm Tiểu Hâm , Mộ Vân Long tính cách thay đổi rất lớn. Nếu không trước đây là một bộ mặt lãnh khốc ngập trời.

Nghe được tiếng cười, Đàm Tiểu Hâm rốt cục tỉnh, mở mắt ra, dọa chính mình nhảy dựng, nha, giường sao lại đảo lộn xuống mặt đất , bản thân chẳng lẽ dựa vào vách tường, ngồi trên mép giường ngủ một đêm.

Chuyện gì xảy ra , xuống giường trước rồi nói sau, Đàm Tiểu Hâm phát hiện chính mình căn bản không cử động được, tựa như bị đóng đinh trên tường.

” Ai,” không dậy được.

Đột nhiên nhìn đến Mộ Vân Long đứng trên vách tường ngây ngô cười không ngừng,

“Này, xảy ra chuyện gì , sao ta lại không xuống giường được .”

“Aiz, nói cái gì đi.”

Mộ Vân Long rốt cục ngưng cười, nước mắt thiếu chút chảy ra, cười đến đau cả bụng.

” nàng nói gì vậy, nàng không phải đang ở dưới giường sao,” – bế nàng từ dưới đất lên giường.

(ra là chị ấy ngã xuống rồi vẫn nghĩ mình đang trên giường, nhìn ngược T.T)

Thật sự ngủ hồ đồ quá, bây giờ một trở lại trên giường, Đàm Tiểu Hâm mới nhận rõ phương hướng.

Thay nàng sửa sang lại mái tóc, Mộ Vân Long bắt đầu thu dọn hành lý.

” chúng ta phải đi rồi sao?” Đàm Tiểu Hâm vẫn muốn ở nhà trọ thêm mấy ngày, trước kia tiết kiệm quá, không qua đêm ở miếu đổ nát thì ở dưới mái hiên, ở nhà trọ là mong ước xa xỉ ngày đem của nàng, hiện tại được ở miễn phí, không ở lâu mấy ngày, không có lời.

” Phải, Lâm Kiếm Lan đã tìm đến đây. Xem ra, muốn đem người của Phong Vân Bảo ta đuổi giết tận cùng.” Mộ Vân Long trong mắt hiện lên một tia hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.