Nhan Cửu Vân thư thái cất bước, tao nhã ngáp. Tô Thanh Trúc cũng chẳng bận tâm, bước như bay, chả mấy chốc, khoảng cách giữa hai người đã là bao la bao la~ cứ như vậy, thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Nhan Cửu Vân vẫn tiếp tục duy trì tốc độ rùa bò của mình, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng còn buông một lời khen ngợi thời cổ đại quả là tuyệt vời! Đến lúc này, Tô Thanh Trúc quả thực là muốn nhịn cũng không được, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, kéo con rùa phía sau, vận khinh công bay vút lên, cứ như thần tiên a~… Nhan Cửu Vân đơ người, sau đó tức giận đạp cho Tô Thanh Trúc một cái, rồi rống giận hét: “ Tên kia! Ngươi rõ ràng biết võ công cũng không chịu ra tay sớm, hại ta đi muốn gãy chân!“. Tô Thanh Trúc cũng nộ khí xung thiên! Nếu không phải tại con rùa này, với bản lĩnh của ta không chừng đã lôi được Đường Tăng cùng nhau đi du lịch rồi! Đang định mở miệng mắng, câu đến cửa miệng lại thành:“ Ở phía trước! Chúng ta đến nơi rồi!“.
Nhan Cửu Vân lắc người khởi động xương cốt, cảm giác bay bay cũng chưa hẳn tuyệt vời như lời đồn a~ ta bị mắc bệnh sợ độ cao mà tên kia cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, hại ta đến cả nhúc nhích cũng sợ té chết a~ ê ẩm cả người! Nhan Cửu Vân ngước nhìn thị trấn trước mắt, thầm cảm thán, thị trưởng thật giàu có, nhìn xem, cả tấm bảng tên cũng xa hoa thế này. Chậc hay ta tìm cách làm quen rồi bòn rút tiền nhỉ? Trong lúc Nhan Cửu Vân còn đang bay trong cái suy nghĩ kiếm tiền cao cả của mình thì Tô Trúc Thanh bên này đã nói:“ Đây là Bách Hoa trấn! Cũng là nơi chúng ta có lẽ sẽ tìm được mục tiêu đầu tiên!”
Nhan Cửu Vân lấy lại tinh thần, sau đó lại âm trầm nhìn Tô Thanh Trúc đến mức hắn rùng mình, lạnh sống lưng, không nhịn được cau mày hỏi:“ Ánh mắt của ngươi là như thế nào?“. Nhan Cửu Vân lúc này mới thu lại ánh mắt ai oán, khoanh tay quan minh chính đại ngắm Tô Thanh Trúc từ trên xuống dưới làm hắn đỏ mặt, tía tai, bối rối vô cùng, sau đó nói:“ Sao ngươi lại biết võ công? Nếu ngươi biết tại sao lại không ra tay sớm? Hại ta đi mòn giày! Ngươi học của ai vậy? Dạy cho ta được không? Võ công của ngươi cao thâm không? Có đánh bại kẻ thù được không?...“. Tô Trúc Thanh chỉ nghe tai mình ong ong vài tiếng, căn bản là Nhan Cửu Vân nói vừa nhanh vừa nhiều, hắn.... Không nghe được gì cả. Nhanh Cửu Vân lấy tốc độ thần sầu, vừa đánh, vừa đá tứ tung, loạn xạ, còn cao hứng nói ngươi dạy cho ta võ công bay bay đi ~ Đồng chí Tô của chúng ta rất thức thời chuyển chủ đề, dời chú ý của Nhan Cửu Vân sang thị trấn và mục đích chính của chúng ta tới đây làm gì. Lòng Tô Trúc Thanh nước mắt như mưa, thầm nghĩ nếu người con gái nào cũng như phiên bản lỗi Nhan Cửu Vân này thì ta nguyện không lấy thê tử a~ mà đồng chí Cửu Vân của chúng ta lại không hề hay biết mình đã gây ra một nỗi ám ảnh tâm lý cho người khác, sau này cũng có chút áy náy.....
Nhan Cửu Vân nhìn khắp nơi một lượt rồi bỉu môi tổng kết:“ Chậc, ta nói cái thị trấn này, đến cả một bó hoa cũng không có, chậc, chậc, hèn gì cái tên thị trưởng lại đặt tên là Bách Hoa a~~!“. Lòng Nhan Cửu Vân mãnh liệt dâng lên sự kính ngưỡng cho thị trưởng biết nhìn xa trông rộng kia. Thông cảm dâng cho ngài cuồn cuộn như nước sông, khụ,...!
Bên kia ngài thị trưởng không dưng hắt xì một cái, run run, lầm bầm:“ Trời nay trở gió nhỉ?”~~!
Bên này Tô Thanh Trúc cũng không rảnh, đi hỏi han khắp nơi xem trà phường nào nổi tiếng nhất, vì nơi đó chắc chắn 100% chính là nơi... thu thập thông tin nhanh nhất. Bọn họ được chỉ dẫn đến một trà lâu rất hoành tráng, có biển hiệu rất to viết:“ Bách Hoa phường” -_-! Khóe môi bọn người Nhan Cửu Vân khẽ giật giật. Quả là trà phường nổi tiếng nhất, người đông chật kín, ồn ào vô cùng. Nhan Cửu Vân và Tô Thanh Trúc quyết định chọn một cái vị trí cực tốt, đó chính là giữa sảnh. Chậc, nói đi cũng phải nói lại, Nhan Cửu Vân hiện tại đang mặt nhăn mày nhíu, tổng kết nơi này quá ồn ào, chẳng nghe được gì ngoại trừ mấy câu kiểu như: “ Ông X kia, nợ nần chồng chất mà vẫn uống rượu đánh bài hăng say như vậy, thật khiến cho người ta khâm phục!!!”, “ Nàng Y thật là một truyền kỳ, 30 năm chẳng nở nổi một đóa hoa đào nào cả!“...v...v... -_-”!
“ Đại ca, trên lầu có phòng, đệ thấy chúng ta lên đó có vẻ sẽ yên bình hơn!!!” Tô Trúc Thanh mặt xám như tro, hiển nhiên là vì cái phiền phức to lớn mà tên này đang chịu rồi. Lại nói, từ khi vào trà phường này, à không, nói chính xác là từ khi Nhan Cửu Vân và Tô Thanh Trúc vào cái thị trấn này đã rất không may mắn trở thành “miếng mồi” của các cô nương, mà lạ thật, đến cả các chàng... công tử cũng...-_-”~. Mà Tô Thanh Trúc với nhan sắc trời sinh khiến con gái e thẹn, con trai phải ngại ngùng, tất nhiên là....
Tiểu nhị nhanh nhẹn dẫn lối cho Nhan Cửu Vân và Tô Thanh Trúc lên lầu. Còn hắn đi sắp xếp chỗ. Chưởng quỹ một thân hoa lá cá chim màu mè lòe loẹt lả lướt đi tới, mùi son phấn xông thẳng vào mũi khiến Nhan Cửu Vân đáng thương là con gái chính tông cũng phải lùi lại. Chưởng quỹ chu cái môi “thịt bằm” đỏ chót, ngại ngùng phe phẩy chiếc khăn, e thẹn tự giới thiệu:“ Khách quan từ nơi khác tới phải không ạ? Hoa Hoa là chưởng quỹ ở đây ~~, khách quan cần gì cứ việc gọi ta là được ~~!“. Nói xong còn bắn mị nhãn về phía đồng chí Tô Thanh Trúc mặt mày đã xanh trắng thay nhau ra trận a~~“. Nói ra thì tiểu nhị làm việc rất có hiệu quả a~, bọn người Nhan Cửu Vân bước đến một căn phòng thoáng mát, sạch sẽ, tranh treo câu đối, bên cửa sổ, chim hót líu lo, nghe rất vui tai, rất ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhan Cửu Vân thầm cảm thán, ta như vậy cũng xem như may mắn đi? Được đến địa phương không phải ai cũng có thể đến. Về sau, Nhan Cửu Vân nghĩ lain những suy nghĩ của mình lúc ấy thật trẻ con ngây thơ a~ rõ ràng là âm kém dương sai mới tới phiên mình đi gánh trách nhiệm, sau này còn bao nhiêu trở ngại, không ai biết trước được...