“ Ê! Tỉnh dậy đi!“. Tiếng nam nhân cáu kỉnh vang lên bên tai Nhan Cửu Vân, phá giấc ngủ ngon của ai đó. Nhan Cửu Vân lười biếng nhếch mắt nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt ra búng sữa siêu đáng yêu đang phóng đại trước mắt, mi mục thanh tú, cánh môi anh đào, đoán chừng khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, chỉ là dưới đôi mắt to tròn kia là.... ầy! Tiểu gấu trúc, gấu trúc chính hiệu, hàng thật giá thật! Có điều, quần áo tiểu gấu trúc này rách nát, cũ kỹ, cả người nhem nhuốc, tơi tả, rất ư là có mùi của.... ăn mày, nhưng làn da lại trắng mịn kỳ lạ.
Nhan Cửu Vân giật mình, theo bản năng xê dịch ra xa một chút, khó hiểu hỏi:“ Cậu là ai? ... Đây là đâu?!!!!“. Tiểu gấu trúc ngáp một cái thật dài, nghe câu hỏi kia, cậu ta thoáng khựng lại, đôi mắt gấu trúc bắt đầu ngấn nước, mếu miệng rống lên:“ Ô...ô.... Là tại cô! Ô...ô.... Cửu Tiên sư phụ! Ô...ô... là tại cô!“. Cửu... Cửu Tiên sư phụ? Ối ối cái phong cách này! Đúng là sư nào trò nấy!
Khóe môi Nhan Cửu Vân không tự chủ được giần giật, gặp phiền phức lớn rồi! Không phải mơ! Nhan Cửu Vân quyết tâm moi móc từ miệng tiểu gấu trúc này chút tình hình.
Ai ngờ, tiểu gấu trúc còn thù dai hơn sư phụ nó nhiều.
Tiểu gấu trúc *căm phẫn*:“ Không công bằng! Cô được ngủ sao ta phải canh cơ chứ?“.
Nhan Cửu Vân *toát mồ hôi*:“ Là do cậu không ngủ, ta có bắt....“.
Tiểu gấu trúc *khóc rống*:“ Ô...ô... Cô không công bằng... Ta canh cho cô ngủ...còn phải bắt muỗi cho cô.... số ta sao khổ thế này... Ô...ô!”
Nhan Cửu Vân:“...“.
Tiểu gấu trúc *tiếp tục lảm nhảm*:“ Nếu không tại cô! Giờ ta đang quấn chăn ấm, ăn cơm ngon, mặc quần áo đẹp! Kẻ hầu người hạ đầy ra đó! Ô...ô.... Sao ta phải đến đây với một con bé vừa xấu vừa mập lại lười thế này cơ chứ! Ô...ô....“.
Nhan Cửu Vân *tức giận*,*giơ nắm đấm*:“ Cậu vừa nói cái gì??!!“.
Tiểu gấu trúc *càng nói càng hăng*,*không quan tâm*:“ Khi ngủ cô còn lăn qua đá lại, trong mơ còn bật cười! Cô có biết lúc đó rợn người lắm không? Ô... ô... Sư phụ!“.
Nhan Cửu Vân *thở dài*:“ Sao sư phụ ngươi không đến đây?” Theo ta thấy cái vẻ mặt của hắn lúc đó y như ta có thâm thù đại hận hay nợ hắn nhiều tiền lắm vậy! Chắc chắc lão nhân gia đó sẽ trả thù!
Tiểu gấu trúc *sầm mặt*:“ Còn phải hỏi? Bây giờ hẳn là sư phụ đang trốn trong góc nào đó thút thít rồi! Thói xấu này của sư phụ hay bộc phát mỗi khi ông ấy ấm ức hay bị ức hiếp gì đó, chẳng thay đổi gì cả!!“.
Ai đó có thể tượng tượng ra bộ dạng nước mắt lưng tròng, rưng rưng, mếu mếu, nhưng luôn mồm mắng chửi của lão nhân gia nào đó thì rùng mình, rùng mình liên tục! Quá ám ảnh người nhìn, đầu độc người xem mà!
Theo thông tin từ “tờ báo Gấu trúc”, sau khi ai đó đồng ý rồi say sưa ngủ thì trên Thiên đình, Vương Mẫu đã cử người xuống chuẩn bị trang phục lẫn lộ phí cho Nhan Cửu Vân lên đường. Mà không nói thì thôi, lỡ nói thì thật bức xúc, cả người ai đó vận cả một bộ y phục nam màu xanh lam, bên hông đeo túi hương và hầu bao đầy ắp. Trên lưng không hiểu sao còn vác theo một thanh kiếm! Đùa à! Nhan Cửu Vân kia có biết dùng kiếm đâu? Thôi trưng cho oai vậy! Tay nải có thêm vài ngân lượng kèm theo mấy bộ quần áo trông rất “soái“. Mái tóc dài được buột gọn trên đỉnh đầu, dây buột bằng gấm cùng màu với y phục. Một lọn tóc thả trước gương mặt thanh tú. Áo khoác ngoài màu đen trông rất oách! Cả người Nhan Cửu Vân vừa toát lên chính khí lại hoạt bát, đáng yêu! Nhưng vấn đề quan trọng là: Sao Tiểu gấu trúc lại là ăn mày? Một thiếu niên tuấn tú phong nhã như nàng mà lại đi chung với một tiểu ăn mày... có phải vô cùng....?
Nhan Cửu Vân tạm thời nắm bắt được điểm quan trọng, chau mày hỏi:“ Sao đệ lại được phái tới đây, Tiểu Trúc?“. Tô Thanh Trúc là tên của tiểu gấu trúc kia, ai đó lười biếng nên kêu ngắn gọn luôn cho tiện.
Tô Thanh Trúc như nhớ ra cái gì đó, lục tìm trong người, cuối cùng lôi ra được một cái vỏ ốc biển màu trắng, trong rất bắt mắt:“ Đây là Ốc truyền thanh, Vương Mẫu đặc biệt nhờ ta đưa cho cô để liên lạc với sư phụ khi cần người giúp đỡ. Sử dụng như thế này!“. Vừa nói, Tô Thanh Trúc vừa kéo từ trong vỏ ốc ra một sợi dây màu lam, đầu sợi dây có gắn một viên ngọc nhỏ màu đen, kề môi vào vỏ ốc nói:“ Liên lạc với Cửu Tiên“.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:“ Kết nối thất bại, ngoài vùng phủ sóng....Oooo...“. Tô Thanh Trúc ảo não nhìn Nhan Cửu Vân trên trán viết “ Ta không biết sử dụng”, Nhan Cửu Vân lại tinh mắt nhìn thấy bên trong vỏ ốc còn cái sợi dây màu tím nữa liền đưa tay kéo thử. Lập tức lại nghe thấy giọng nữ vừa rồi vang lên:“ Đã kết nối với Cửu Tiên“.
Sau đó là một tràng dài nhưng tiếng “Ooo'' Cuối cùng lại kết thúc bằng một giọng nam kỳ quái:“ Vỏ ốc ngươi muốn kết nối hiện tại đang yên giấc dưới suối vàng, chính chủ đẹp trai phong lưu vô hạn đang nghỉ phép dài hạn, đừng làm phiền, hãy kết thúc cuộc trò chuyện sau tiếng *Ooo*“.
Tô Thanh Trúc đỏ mặt rống giận nói:“ Sư phụ! Giờ mà người còn giỡn được nữa sao!!!?“.
Nhan Cửu Vân“...” Đúng là hết nói nổi!
Cửu Tiên cuối cùng đành phải nghiêm chỉnh, nghiêm túc hỏi:“ Có chuyện gì?“. Nhan Cửu Vân nghĩ ngợi rồi hỏi:“ Làm cách nào mới tìm được kiếp của bốn thầy trò Đường Tăng?“.
Cửu Tiên trầm ngâm chốc lát rồi nói:“ Con và đồ đệ của ta cứ đi thẳng, sẽ thấy một thị trấn lớn, cứ tìm ở đó, ắt sẽ tìm được người con muốn tìm thôi...Ooo...“.
“ Này! NÀy! Cửu Tiên ông...” Còn chưa nói cho ta cụ thể bọn họ như thế nào mà! Nhan Cửu Vân thở dài bất lực, cất vỏ ốc vào bên người. Nghĩ nghĩ rồi lục tìm trong tay nãi lấy ra một bộ y phục màu trắng, khá vừa với vóc dáng của Tô Thanh Trúc, đưa cho cậu ta rồi nói:“ Rửa mặt, thay bộ quần áo này đi!“.
Tô Thanh Trúc bất ngờ hồi lâu cũng mở miệng hỏi:“ Sao... lại đưa cho ta?“. Nhan Cửu Vân nhìn cậu ta cười cười:“ Đệ định mặc thế này ra ngoài à?” Nếu để người ta thấy đệ mặc thế này mà ra ngoài thì đẳng cấp của bổn thiếu gia sẽ tụt dốc không phanh thì sao? Đệ mà dám nói không đồng ý thì xem ta sẽ xử lý đệ như thế nào.
Tô Trúc Thanh chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng chịu cầm lấy y phục mà thay.
“ Thấy... sao?“. Nghe được tiếng hỏi của Tô Trúc Thanh, Nhan Cửu Vân lười biếng quay đầu lại nhìn. Ặc! MÁi tóc đen dài mượt mà trên vai, tôn lên nước da trắng trẻo, mịn màng, đôi mắt to lanh lợi sáng lấp lánh, sóng mũi thẳng tấp, cánh môi đào khẽ mím lại, trên má có hai rặng mây hồng, trông vô cùng đáng yêu. Tô Thanh Trúc cao hơn Nhan Cửu Vân một chút, dáng người khá đẹp. Mặc áo trắng vào lại thêm cái khí chất thanh cao thoát tục, tuấn tú lạ thường. Nhan Cửu Vân không tự chủ được ngây ngốc nhìn Tô Thanh Trúc, đến khi cậu ta thành một quả cà chua chín, thẹn quá hóa giận, nổi nóng hét:“ Nhìn đủ chưa?!!!“.
Nhan Cửu Vân hoàn hồn, gãi đầu cười xấu hổ, nói:“ Ồ..ồ! Đẹp, đẹp lắm!“. Ai đó thật muốn đào lỗ mà chui, luôn miệng lầm bầm:“ Sắc tức thì không, không tức thì sắc...“. Ông trời ơi! Đây quả là thử thách lớn!
Một lúc sau, bụng ai đó đánh trống mạnh mẽ, phá hủy bầu không gian ngượng ngập này, Nhan Cửu Vân nhớ tới việc chính sự, kéo kéo tay Tô Thanh Trúc, bước ra khỏi ngôi chùa hoang, nói:“ Đi thôi! Chúng ta đi tìm bọn Đường Tăng rồi lấp đầy cái bụng luôn một thể!“.
Tô Thanh Trúc khóc không ra nước mắt, trong lòng không nhịn được gào thét, cho ta xin, cô không thấy tư thế này rất ư là “thân mật”, “mờ ám” sao? Ô...ô... Thanh danh một đời ta sẽ bị cô phá hủy đó!!!