“ Ê!“.
Mì gà thơm thơm! Mì gà tâm huyết! Đứng lại! Cho ta cắn một miếng đi!!!
“ Ê! Mau tỉnh lại đi! Đừng ngủ nữa!!!“.
A!! Đùi gà! Chẹp chẹp! Vào bụng ta đi!
“...“.
“ Aaaa!!! Ngươi là chó sao? Nhả ra cho ta!“.
“ Rầm!!“.
Mông ai đó hạ cánh an toàn trên đất mẹ bao la bao la! Cảm giác buồn ngủ bay hết một nửa. Nhan Cửu Vân mơ màng dụi mắt lồm cồm bò dậy. Đầu tóc ổ quạ, quần áo sọc sệch, mắt nhắm mắt mở, ngáp lên ngáp xuống, mặt mày nhăn nhó, khó chịu. Trước mặt nàng là hào quang sáng chói, lung linh ảo diệu, căn phòng ngủ như rơi vào chiều không gian khác, mờ mờ ảo ảo. Ở giữa vầng hào quang là một lão nhân gia râu tóc bạc phơ, y phục trắng tuyết, thanh cao thoát tục, ngồi trên một đám mây trắng. Chỉ là...
Lão nhân gia này nước mắt lưng tròng, miệng mếu mếu, không ngừng yêu thương cánh tay với dấu răng “ khả ái “ cũng chính là bằng chứng quan trọng tố cáo cuộc truy sát mì gà của ai đó.
“ Ngươi... Ngươi dám cắn ta! Ô... Ô... Số ta khổ quá mà! Biết thế thì ta đã không tới đây rồi!! Ô... Ô...“. Lão nhân gia vừa khóc, vừa tố cáo hành vi “ăn hiếp người già lương thiện” của ai đó, vừa xoa xoa vết cắn kia.
Ngơ ngác, một giây... hai giây... ba giây....
Khóe môi thủ phạm không tự chủ được mà giật giật điên cuồng, khó khăn mở miệng:“ Thật ra.. Lão nhân gia à, ta không....“.
“ Ngươi còn dám nói! Nước miếng của ngươi còn văng cả vào y phục của ta! Ô... ô...!“. Lão nhân gia không cam tâm nước mắt như mưa tiếp tục đưa ra “bằng chứng “ đáng thuyết phục là vạt áo còn vương ít nước miếng...
Ai đó á khẩu. Cố gắng đè nén cảm xúc muốn chui xuống đất mà trốn. Nhan Cửu Vân với tấm lòng trượng nghĩa, quyết tâm tìm cách “đánh trống lãng”, mở miệng nói:“ Ta nói này lão nhân gia ngài rốt cuộc là có chuyện gì lại rãnh rỗi như vậy chạy tới phá giấc ngủ của ta?“.
Vừa nói xong, lão nhân gia tóc trắng lại thay đổi thái độ nhanh như lật sách, thanh cao thoát tục, tựa như người trẻ con vừa rồi không phải lão, cười hiền lành nói:“ Con cứ gọi ta là Cửu Tiên là được, ta phụng mệnh Vương Mẫu nương nương đến đây có lời muốn chuyển cho con!“. Vừa nói, Cửu Tiên vừa phất tay biến ra một chiếc hôp trong suốt tinh xảo, mở hộp ra, lập tức bên trong lóe lên ánh sáng rồi vụt tắt. Một hình ảnh như 3d hiện ra sống động như thật trước mắt Nhan Cửu Vân, trong hình ảnh 3d đó là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang điểm tinh tế, tóc đầy trâm vàng bắt mắt, xinh đẹp vô cùng, đang ngồi trên ghế gỗ chạm khắc rồng phượng, nô tỳ hai bên phe phẩy quạt cho, còn có người cầm đĩa trái cây tận tình phục vụ, có thể đoán ra thân phận của người này, Vương Mẫu nương nương. Nhan Cửu Vân chìm đắm nghiên cứu sắc đẹp và cách trang điểm của bà. Vương Mẫu cười cười nói:“ Vân nhi! Con gầy đi rồi! Cần bồi bổ thêm!“. Nói xong, Vương Mẫu khẽ phẩy tay, trước mặt Nhan Thiên Vân hiện ra một nồi canh gà thơm nức mũi. Hai mắt ai đó sáng rỡ nhưng đại não lại không biết điều truyền đến một thông tin cảnh báo:“ Hừ! Đem canh gà ra dụ dỗ, chắc chắn không đơn giản!!“. Nghĩ một đằng làm một nẻo, Nhan Cửu Vân rất không khách khí húp canh gà sột soạt mất hết hình tượng, chả chừa lại tý thục nữ chết tiệt nào đó nữa.
Vương Mẫu cười quái gỡ, biểu thị âm mưu đã đạt được, thế mà ai đó đã chìm đắm trong thế giới canh gà mãi không dứt ra được. Chỉ cần là gà thì nàng ta sẽ không cầm lòng được, huống hồ đây còn là canh gà thượng thượng thượng đẳng luôn a~! Vương Mẫu nương nương đã nắm được điểm yếu này thì xem như ai đó xui xẻo vậy.
“ Ai da! Vân Nhi! Con... con không phải đã ăn chén canh gà ngàn năm đó chứ?“. Vương Mẫu vờ hoảng hốt lo lắng nhìn Nhan Cửu Vân vừa mới “giải quyết” canh gà kia.
“ Canh gà ngon... Ngàn năm? Con gà ngàn năm? Canh gà ngàn năm?.... Vậy... ta....?“. Nhan Cửu Vân bất giác lẩm nhẩm lại những lời Vương Mẫu vừa nói, hình như phát hiện ra có cái gì đó không ổn, ai đó trợn mắt, há mồm chữ O nhìn chằm chằm món canh gà quyến rũ lạ thường kia. Trời... trời ơi? Đùa kiểu gì thế này? Ta... ta ăn canh gà ngàn năm sao?
Nhan Cửu Vân ngơ ngác nhìn Vương Mẫu rồi ngốc nghếch nói:“ Vương... Vương Mẫu! Chúng ta không quen không biết, sao người lại tặng ta thứ... quý giá này?!“.
Vương Mẫu bình tĩnh nhìn nàng thốt lên lời vàng lời ngọc:“ Ai da! Vân Nhi à! Con hiểu lầm bản cung rồi! Bát canh gà ngàn năm này, bản cung là đích thân chuẩn bị cho Ngọc Hoàng tẩm bổ cơ thể, vổn bản cung định bụng nhờ Cửu Tiên mang sang cho Ngọc Hoàng... thật không ngờ chưa kịp chuyển lời đã...!“. Vương Mẫu nâng tầm mắt về phía x xăm kia.....
Quạ....Quạ....Quạ....
Nhan Cửu Vân thề là nàng ta đã nhìn thấy trong mắt ai kia hiện lên tia giảo hoạt. Nhan Cửu Vân cố chấp ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, nói:“ Chẳng phải... người... người bảo bồi... bồi bổ cho ta... sao?.
Vương Mẫu khẽ nhướng mày liễu, nhíu mi tâm mở lời:“ Kia chẳng phải “món” bổn cung ban cho con sao, Vân Nhi~~!!!“. Vương Mẫu cố tình kéo dài hai chữ cuối ra, ánh mắt dừng lại trên tô canh nhân sâm đã nguội ngắt đang “bơ vơ lẻ loi” đằng kia. Ai đó cứng họng, muốn nói nhưng lại thôi. Vương Mẫu quả nhiên cao tay, không biết từ lúc nào tô canh kia đã ở đây! Ai kia cười đắc thắng!
__________________________________________ 2 phút sau______________________________________
“ Người có chuyện gì tìm con, Vương Mẫu?“. Ai đó không cam tâm hỏi.
“ Thông minh! Bổn cung có chuyện muốn nhờ vả con làm!“. Vương Mẫu sảng khoái cười to, nói.
“ Là chuyện gì?“.
“ Con phải đi tìm kiếp sau của thầy trò Đường Tăng để cùng nhau đi tìm bảo vật giang hồ Long Du Ngọc! Đây là nhiệm vụ của con cần hoàn thành!“. Vương Mẫu thẳng thắng vào vấn đề chính rồi không quên bổ sung thêm:“ Yên tâm! Sau khi con giúp đỡ bọn họ thành công, bổn cung cam đoan sẽ không tìm con tính sổ chuyện can gà!“.
Vương Mẫu vừa dứt lời, hình ảnh 3d bắt đầu mờ dần đi. Nhan Cửu Vân hoảng hốt hỏi:“ Làm thế nào thì ta mới nhận biết bọn họ đây?“. Đùa sao? Nếu bắt nàng đi tìm họ theo nguyên tác thì nàng không cần ngần ngại gì vì họ chính là bộ tứ quái dị có đẳng cấp mà! Còn đằng này là kiếp sau, là kiếp sau cơ đấy! Làm so nàng biết đường mà mò đây?
“ Bổn cung nhắc con:“ Tùy duyên ứng phó”, hết thảy đều có tính toán cả rồi!“. Hình ảnh từ hộp biến mất, kèm theo tràng cười “man rợ” của ai kia.
Nhan Cửu Vân bắt đầu hoang mang, quay sang khó hiểu hỏi Cửu Tiên nãy giờ vẫn im lặng theo dõi kia:“ Tùy duyên?“.
Cửu Tiên ấm ức nhìn nàng khẽ gật đầu rồi phẩy tay biến mất, trên mặt khắc rõ dòng chữ:“ Tại sao Vương Mẫu không trách phạt ngươi tội khi dễ ta!?“.
Tất cả không gian biến mất, Nhan Cửu Vân mệt mỏi nhắm mắt, vô thức chìm trong giấc mộng, suy nghĩ thật bình dị:“ Mơ thôi mà! Ngủ rồi sẽ quên nhanh thôi!“.
Một giây.... hai giây....ba giây....
“ Khò....khò... khò!..“.