Bên bờ sông.
Huyền Trang nâng chiếc bát lên: “Năm đó, ta chính là đến từ nơi này.”
Lớp sương trắng phủ kín mặt sông, cơn gió thổi qua hất tung vạt áo của hắn, hắn giống như đang nói với Tiểu Bạch Long, cũng giống như đang nói với
chính mình.
“Vạn vật sinh ra đều là thần thánh, nhành cây ngọn cỏ đều mang theo tình. Ngươi có nhà, có tự do của ngươi, ta không thể tiếp tục giữ người lại được nữa, ngươi đi đi.”
Hắn thả con cá chép vàng xuống sông, con cá ấy bơi quanh mấy vòng vẫn chưa chịu rời đi.
“Ngươi cũng có tình có nghĩa sao? Ta đã ghi tạc trong lòng, đi đi.” Huyền Trang nói.
Tiểu Bạch Long chợt muốn khóc, những ngày qua nàng không hề lên tiếng, chỉ
nghe hòa thượng nói chuyện, nhìn hắn đọc sách, quét sân, ngắm hắn suy tư nhíu chặt hai hàng chân mày, ngắm gương mặt bình yên của hắn khi say
giấc. Nàng cảm thấy mình không thể rời xa những thứ ấy, khắp Long Cung
không có lấy một người như hắn, vạn dặm Đông Hải không có lấy một người
như hắn, trần thế mênh mông cũng chỉ có một người như hắn.
Nàng thật sự phải cùng hắn chia xa sao?
“Gặp nhau là duyên, duyên cạn chớ cưỡng cầu, ta phải đi đến nơi chân trời,
ngươi không thể theo được, đi đi.” Hòa thượng khuyên nàng.
Tiểu
Bạch Long chợt có một xung động, nàng muốn hiện chân thân, nói cho hòa
thượng biết tất cả, sau đó cùng hắn đi đến nơi chân trời.
Nhưng cuối cùng nàng không làm thế, nàng ngoảnh đầu bơi về phía cửa biển.
Trong làn nước, một chuỗi trân châu sáng lấp lánh ấm áp chìm dần xuống nơi đáy sông.
Thì ra một đời một kiếp ngắn ngủi là thế, thì ra khi phát hiện thứ mình yêu thích thì nên bất chấp tất cả mà đuổi theo. Bởi vì sinh mạng có thể kết thúc bất cứ lúc nào, vận mệnh giống như biển lớn, khi ngươi còn có thể
tự do bơi lội thì hãy dốc hết lòng bơi về phía thứ mình yêu thích, vì
ngươi không biết trước được lúc nào sóng gió sẽ ập đến, cuốn sạch đi tất cả hy vọng và ước mơ.