Năm trăm năm sau.
Tôn Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân phóng lên Thiên Đình.
Cảnh vật nơi đây có cảm giác rất quen thuộc, nhưng Tôn Ngộ Không nghĩ
chắc là ảo giác thôi, hắn không có ấn tượng rằng mình đã từng đến Thiên
Cung.
Nhưng hình như hắn biết rất rõ đường đi, cứ đi theo cảm giác, hắn vòng
qua hành lang, đi qua cầu, lên cầu thang, đi thẳng một đường vào sâu
trong Thiên Cung.
Giữa biển mây trắng, một nữ tử áo tím bồng bềnh bay tới.
“Tiểu cô nương! À không, nữ Bồ Tát, xin hỏi muốn đến Linh Tiêu Bảo Điện thì phải đi thế nào?”
“Huynh?... Tôn Ngộ Không?” Nữ tử ấy cười nói, nàng có đôi mắt rất đẹp.
“Nữ Bồ Tát biết lão Tôn?”
“Ta là ai?” Nữ tử ấy cười cười hỏi, nụ cười của nàng làm cho Tôn Ngộ
Không nhớ đến cảm giác gió xuân ấm áp thổi qua khi hắn nằm ngủ trên cây
lúc nhỏ.
Lạ thật, lâu lắm rồi hắn không nhớ về quá khứ, cứ ngỡ trí nhớ của mình chỉ có mặt chữ chứ không hề có cảm giác.
“Cô là ai sao lại hỏi ta?” Tôn Ngộ Không cười, hình như lên đến Thiên Đình tính khí của hắn cũng tốt hơn hẳn.
“Ta là Tử Hà.” Nữ tử lập tức thu lại nụ cười.
Tôn Ngộ Không cảm thấy tim mình nảy lên, hình như có một cánh cửa vừa mở ra, nhưng bên trong nó không có gì cả.
“Thế à?” Hắn cười.
Nữ tử kia lại nở nụ cười: “Linh Tiêu Bảo Điện ở đằng kia.”
Nàng chỉ tay, mây mù tan ra, lúc này Tôn Ngộ Không mới nhìn thấy cung
điện khổng lồ kia, không biết có bao nhiều tầng, chỉ thấy rất nhiều kỳ
linh dị thú đang bay lượn quanh điện, khuấy động những đám mây. Chúng
rất to lớn, nhưng so với cung điện thì chỉ như đám chuồn chuồn lượn
quanh ngọn núi cao vời vợi. Những đám mây quanh điện cũng không ngừng
cuộn lại rồi phát ra những tia sáng lấp lánh đủ màu sắc.
“Nơi tốt đấy, lão Tôn cũng muốn sống trong đó xem thế nào.”
“Bao nhiêu năm rồi mà huynh vẫn nói như vậy.” Nữ tử kia nói.
Tôn Ngộ Không quay đầu lại, thấy nàng vẫn đang nhìn mình không chút né tránh, hắn bỗng nhiên thấy hơi chột dạ.
“Con gái trên Thiên Cung đều như thế hả?”
Đột nhiên một giọng nói cực lớn vang lên: “Tôn Ngộ Không, người đã đến đây sao còn không vào điện tham bái!”
Tôn Ngộ Không vừa vào điện, Ngọc Đế bất giác thấy căng thẳng.
“Đừng sợ, bình tĩnh nào, chúng ta đã sắp xếp mười vạn thiên binh ở sau
điện, ai ai cũng là cao thủ. Vả lại hắn đâu còn nhớ gì nữa.” Thái Thượng Lão Quân nói nhỏ bên tai ông ta.
Lúc này Ngọc Đế mới bình tĩnh lại và nói: “Tôn… Tôn Ngộ Không, ngươi đến đây vì cớ gì?”
“Ông chính là Ngọc Đế? Khi lão Tôn bị nhốt ở nơi tối tăm đó, là ông phái người đến nói với ta, phải hoàn thành ba việc mới có thể chuộc tội và
thành chín quả đúng không?”
“Đúng… đúng vậy!” Ngọc Đế trả lời, trừng mắt nhìn Thái Thượng Lão Quân, mắng thầm trong bụng: đều là chủ ý của ngươi.
Thái Thượng Lão Quân vờ như không nhìn thấy.
Ngộ Không nói: “Nhưng giờ người lấy kinh bị người ta đánh chết rồi. Ta
muốn tìm lại hồn phách của Đường Tăng, Địa Phủ lại nói là không có, ta
mới lên đây hỏi thử...”
”Tôn Ngộ Không!” Thái Thượng Lão Quân nghiêm giọng nói, “Rõ ràng Đường Tăng là do ngươi đánh chết!”
”Nói bậy! Bằng chứng đâu?”
”Có nhân chứng ở đây! Truyền ~”
”Truyền ~ nhân ~ chứng ~ lên ~ điện ~”
Một người bước ra từ phía sau cây cột.
Tôn Ngộ Không vừa thấy liền trợn tròn mắt: “Sa Ngộ Tịnh! Ngươi dám vu khống!”
”Sao gọi là vu khống? Chính mắt ta thấy ngươi và yêu nữ A Dao trong rừng Vạn Linh cấu kết với nhau mưu hại sư phụ!”
”Cái gì? A Dao? Cái tên này...”
”Sa Ngộ Tịnh là do ta phái đến giám sát các ngươi, chính là sợ kẻ tội đồ ngươi dã tính bộc phát, những lời hắn nói, ta tin!” Thái Thượng nói.
”Ngươi tin? Vì ngươi tin nên hòa thượng là do ta giết? Ha ha ha, nực cười!”
”Vậy còn không tính, ngươi đánh xuống Địa Phủ, đả thương Diêm Vương,
diệt hết mười bốn vạn một nghìn hồn ma, sau đó xông vào Long Cung, giết
chết Đông Hải Long Vương Ngao Quảng...”
”Những nơi đó ta có đến qua, nhưng những việc kia ta không hề làm!”
”Còn dám chối cãi! Người đâu, bắt Tôn Ngộ Không lại!” Thái Thượng hô lên.
”Kẻ nào dám bước lên!” Tôn Ngộ Không siết chặt cây gậy trong tay.
Đám thiên tướng trong đại điện làm gì có ai dám tiến lên nghênh chiến.
Đột nhiên vang lên một giọng nói: “Ta đến bắt ngươi!”
Sa Ngộ Tịnh nhảy đến giữa điện.
“Đúng lúc lắm, ông đang muốn giết ngươi đây!” Tôn Ngộ Không nói.
Hai người lao vào đánh nhau. Bình thường Ngộ Không chưa từng thấy Sa Ngộ Tịnh có bản lĩnh gì, trước giờ hắn chưa từng để y vào mắt. Hôm nay giao đấu mới biết, không ngờ tên này lại là kẻ thâm tàng bất lộ. Nhưng chỉ
qua khoảng hai mươi hồi, Ngộ Không nghiêng người tránh đòn công kích của Sa Tăng, thoắt cái đã đứng bên phải y, giơ gậy đánh thẳng vào vị trí
trái tim từ phía sau.
Sa Tăng đang ở trên không trung, mất đi trọng tâm, trong lúc nóng vội
liền đưa thiền trượng đỡ lấy tấm lưng. Kim Cô Bổng đánh thẳng lên trên
thiền trượng, thiền trượng bị bẻ cong đập lên lưng Sa Tăng, khiến y bay
thẳng ra ngoài.
Đúng lúc Ngộ Không đang định lao ra đánh tiếp thì cảm thấy vòng kim cô
trên đầu mình từ từ siết lại. Cơn đau kịch liệt từ từ xông vào não, hắn
từ trên không trung rơi thẳng xuống mặt sàn.
Sa Ngộ Tịnh bò dậy, nhào đến giơ chân đá Ngộ Không bay lên, va vào cây
cột trong điện một cái khiến cho cả đại điện rung chuyển. Thần tướng
đứng quanh cây cột vội vàng tránh xa.
Tôn Ngộ Không ngã xuống, trở mình một cái vẫn còn nhảy lên được, nhưng
cơn đau như muốn xé da xé thịt hắn không ngừng truyền đến, hắn vừa đứng
thẳng dậy liền khụy gối ngã xuống, chỉ có Kim Cô Bổng đỡ lấy gắn, trong
lúc đau đớn, gậy Kim Cô đã cắm sâu xuống mặt sàn đại điện một thước.
“Hay… các ngươi… đánh… hay lắm…” Tôn Ngộ Không nghiến răng nói.
“Tôn Ngộ Không, vòng Kim Cô không cho phép ngươi chống lại thiên thần,
ngươi thua chắc rồi!” Sa Ngộ Tịnh lại giơ thiền trượng đánh tới, Tôn Ngộ Không né ra, nhưng cơn đau khiến cho tốc độ của hắn chậm lại, Sa Tăng
lao lên không trung giơ trượng giáng xuống.
Một trận lửa nổ lên giữa đại điện, gạch gọc trên sàn vỡ vụn bay khắp trời, cú đánh này có thể đánh nát một ngọn núi.
Khói bụi tan đi, lộ ra ánh mắt bừng bừng lửa giận của Tôn Ngộ Không.
Hắn muốn nhìn xem kẻ nào đang niệm Kim Cô Chú, nhưng đám chư thần vây
quanh, vô số những gương mặt lạ lẫm, hắn tìm không được, tìm không thấy.
Sa Ngộ Tinh lại xông lên, Ngộ Không hét lớn một tiếng, lao thẳng đến,
một tay tóm lấy cổ y, bẻ quặp cánh tay đè y nằm sát xuống sàn, ấn y lún
vào trong mặt sàn hơn nửa thước, những đường nứt lớn lan ra xung quanh.
Đám thiên binh lũ lượt tiến lên, vây Ngộ Không vào giữa.
Ngộ Không như đã phát điên, xông trái lao phải, miệng không ngừng lẩm
bẩm, giơ gậy cũng không còn chút chiến thuật nào, cứ vong loạn xạ.
Cho đến khi đám thiên binh lui hết về phía xa thành một vong tròn lớn, Tôn Ngộ Không vẫn ở đó điên cuồng múa gậy.
Hắn không thể ngừng lại, ngừng lại đồng nghĩa với thất bại, thất bại nhục nhã.
Hắn thà chiến đấu đến chết.
Hắn chỉ thấy trời càng lúc càng tối, cuối cùng không nhìn thấy được gì nữa.
Trong đầu chỉ còn mỗi cơn đau, và chút ít ý thức cổ vũ hắn tiếp tục chiến đấu.
Sa Ngộ Tịnh, Ngọc Đế, Thái Thượng, Cự Linh Thần, các thần tướng đều vây lại lẳng lặng nhìn.
Chúng giống như đám thợ săn máu lạnh đang đợi con thú hoang trong vòng vây mất hết máu vậy.
Lúc này mười mấy vạn thiên binh vây khắp bên ngoài điện giống như đám
châu chấu. Trận chiến kịch liệt đã kinh động chư thần khắp Cửu Trùng
Thiên, họ đứng trên đám mây xa xa bàn tán xôn xao.
“Lâu lắm rồi Thiên Cung không ồn ào thế này.”
“Đúng đấy, chắc là từ sau trận đại náo Thiên Cung lần trước đến nay.”
“Lần này kẻ nào bị bắt nhỉ?”
“Hình như vẫn là Tôn Ngộ Không?”
“Tôn Ngộ Không? Không phải chứ, Tôn Ngộ Không đâu dễ có đánh bại như thế?”
“Xuỵt, nhỏ tiếng thôi…”
Chư thần thì thầm bàn tán, Tử Hà đứng trên một đám mây nhìn cung điện bị bao vây kín mít không không kẽ hở, gương mặt vô cùng bình tĩnh, không
nhìn ra nàng đang vui hay đang buồn.