Tôn Ngộ Không đi vòng quanh nữ yêu quái vừa bị y đánh ngất.
“Đầu trọc, xem ra thầy đúng là có sức hút đặc biệt với đám nữ yêu tinh
nha! Lấy thầy làm mồi nhử quả là không sai chút nào, cứ thế này công đức của lão Tôn đây sẽ tích đủ nhanh thôi… Mà sao yêu quái đuổi theo thầy
càng ngày càng xấu vậy hả?”
“A Di Đà tức không chết! Một cô nương xinh đẹp thế này mà con nói là xấu?” Đường Tăng nói.
“Xinh… xinh đẹp? Thầy xem cái dáng vẻ này, cũng gần giống lão Tôn đây rồi, hóa ra thầy thích kiểu thế này à?”
“Haiz, ảo ảnh vô tận, kính sáng tại tâm, người dùng mắt khỉ nhìn người, sao thấy được đẹp hay xấu chứ.”
“Ta khinh! Tuy mắt lão Tôn đây có hơi mờ, khi nổi gió bị rát
nhìn không thấy mặt trời, nhưng cũng tại ở dưới mặt đất quá
lâu nên bị thoái hóa thôi, sao thầy có thể cười nhạo khiếp
khuyết sinh lý của người khác như thế hả? Tức điên lên một gậy đánh cho thầy thành gã què bây giờ! Giờ lão Tôn sẽ kết liễu
tiểu mỹ nhân của thầy!”
Tôn Ngộ Không giơ Kim Cô Bổng lên. Lúc này nữ tử kia chợt tỉnh
lại, vừa ngước mắt lên thì thấy Tôn Ngộ Không giơ gậy lên muốn
đánh mình.
“Tôn Ngộ Không… huynh là Tôn Ngộ Không!”
Nữ tử lập tức nhào đến ôm chặt chân y: “Có phải huynh không,
có thật là huynh không? Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?”
Nàng ta ngẩng gương mặt xấu xí cực độ lên dùng ánh mắt dạt dào tình cảm nhìn Tôn Ngộ Không, nước mắt tuôn rơi.
Tôn Ngộ Không chỉ cảm thấy rùng mình, lục phủ ngũ tạng đều
nhộn nhạo cả lên, nghĩ thầm trong bụng, không xong rồi, ma pháp
gì đây, sao toàn bộ sức lực đều không cách nào dùng được thế
này.
Nữ tử kia vẫn còn tiếp tục nói: “Huynh đến rồi, thật tốt
quá, lại là một giấc mơ nữa sao? Nhưng ta đã mãn nguyện rồi,
ta sống ở đây bao nhiêu năm, cũng chỉ vì nghĩ đến sẽ có một
ngày huynh xuất hiện trước mặt ta, huynh được tự do rồi, cuối
cùng huynh cũng được tự do rồi? Ta biết ngày này nhất định sẽ đến, không một ai có thể nhốt được huynh cả, vĩnh viễn không
có… thật tốt quá… tốt quá…”
Nàng ta đã khóc không đến nói không thành lời.
Tôn Ngộ Không âm thầm vận nội lực, “vèo” một tiếng, nữ tử kia
đã bay lên, đụng trúng một gốc cây lớn, gốc cây lớn bằng vòng
ôm của hai người bị đụng đến phát ra tiếng.
“Hừ, tên yêu quái chết tiệt nhà ngươi, tưởng chiêu này đối phó
được với lão Tôn à? Khóc? Khóc cũng vô dụng, lão Tôn đây xưa
nay giết người chưa từng chớp mắt.”
Nữ tử kia ngã trên mặt đất, máu chảy ra từ khóe miệng, vẫn cố ngước lên
nhìn Tôn Ngộ Không: “Huynh, huynh không nhận ra ta… Cũng phải, ta đã
biến thành thế này, huynh không nhận ra cũng phải, nhưng ta trúng chú
của Ngọc Đế, không thể quay trở lại dáng vẻ trước đây được nữa… ta là…”
Đột nhiên nữ tử kêu lên một tiếng thảm thiết, phun ra ngụm máu tươi, đau đớn giãy giụa trên mặt đất.
Đường Tăng buông một tiếng thở dài: “Haiz, chẳng lẽ cô cũng chịu lời nguyền, không thể nói ra bản thân mình là ai?”
Nữ tử nắm chặt đất cát trong tay, hiển nhiên đang đau đớn đến tột cùng.
“Đầu trọc. thầy đừng có tin ả, yêu quái ta đây gặp nhiều rồi, chiêu trò
gì cũng dùng được, tránh ra, để ta kết liễu ả.” Tôn Ngộ Không nói.
“Ta nào có cản trở con đâu, con đánh đi, sao không đánh?”
“Ta… thầy bảo ta đánh thì ta phải đánh liền hả, ta đợi lát nữa mới đánh.”
“A Di Đà hận không chết, trải qua hết thảy tội lỗi vẫn không chết được
tâm.” Đường Tăng chỉnh lại chiếc áo đã rách tơi tả của mình, cất bước ra khỏi khu rừng, “Các người từ từ trò chuyện, ta không quấy rầy nữa. Ta
muốn đi dạo quanh khu rừng xinh đẹp này, mong có thể gặp được một yêu
tinh xinh đẹp như hoa…”
Hắn dừng lại bên gốc cây cổ thụ vạn năm, chậm rãi nói: “Không muốn chết, cũng không muốn sống cô độc. Mấy chục vạn năm chỉ vì ngày này sao?”