Đường Tăng đi rồi, Tôn Ngộ Không nhảy lên cây, nữ tử đó vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, y ung dung ngáp dài. Một lúc sau, nữ tử kia mới dần bình
phục lại.
Tôn Ngộ Không: “Không phải ta thương hại ngươi, chẳng qua lão Tôn không
giết người không có năng lực đánh trả. Giờ ngươi không sao rồi? Xuất
chiêu đi.”
Y còn đong đưa chân mình trên cành cây, giống như không phải chuẩn bị chiến đấu, mà đang chuẩn bị ngủ trưa vậy.
Sắc mặt nữ tử kia vẫn còn trắng bệch, nhưng vừa thấy Tôn Ngộ Không, ánh
mắt nàng ta liền lóe sáng, bên khóe miệng rớm máu còn khẽ mỉm cười.
“Huynh vẫn như cũ. Trước đây huynh… chính là như vậy, còn nhớ lần đầu
chúng ta gặp nhau không, lúc đó… huynh cũng nằm trên cây, một cây bàn
đào…”
“Gặp ma chắc, hôm nay ta gặp phải một con yêu quái bị thần kinh, đại
thẩm à, ta chưa từng gặp ngươi qua, cũng chưa từng thấy cây bàn đào
trông thế nào, người cứ ngoan ngoãn xuất bừa vài chiêu, sau đó ta dùng
một chiêu đánh chết ngươi là xong, đừng lãng phí thời gian của đôi bên.”
“Huynh vẫn không nhớ ra ta là ai? Huynh… chẳng lẽ huynh đã quên hết những chuyện trước đây?”
“Bà lão ơi, đừng nhắc chuyện trước đây của bà nữa, bà nhận lầm người
rồi, năm năm trước lão Tôn vừa được thả ra khỏi địa lao của Ngũ Nhạc
Sơn, một lòng muốn giết vài con yêu quái, tích chút công đức để Thượng
Thiên xóa bỏ những tội lỗi trước đây ta đã gây ra, nói không chừng còn
được phong một chức thổ địa sơn thần gì đó, ai từng gặp qua ngươi chứ.”
“Huynh nói gì? Ngũ Nhạc Sơn? Là Ngũ Hành Sơn mới đúng chứ? Xóa tội cũ?
Huynh cũng nhớ việc mình đã làm, sao giết vài con yêu quái thì Thiên
Đình đã tha cho huynh được?”
“Ngươi đang nói gì đấy? Ta vốn là một con yêu hầu ở Hoa Quả Sơn, do bất
kính với Thiên Đế nên bị giam vào ngục Ngũ Nhạc, bị nhốt suốt năm trăm
năm, sau nhờ Ngọc Đế khai ân, nói chỉ cần ta có thể hoàn thành ba việc,
sẽ xóa bỏ tội lỗi trước đây của ta, chuyện trước đây ta nhớ rất rõ,
ngươi từ đâu đến… gặp ma rồi, sao ta lại nói với ngươi những việc này
vậy.”
Nữ tử kia lộ ra thần sách kinh ngạc: “Sao lại… chẳng lẽ… ba việc họ muốn huynh làm là những việc gì?”
“Ngươi phiền thật đấy, thôi được, để cho ngươi được chết một cách rõ
ràng vậy. Việc thứ nhất, muốn ta bảo vệ tên đầu trọc khi nãy đến Tây
Thiên. Việc thứ hai, muốn ta giết chết bốn tên ma vương…”
“Bốn tên ma vương?!”
“Đúng vậy Tây Ngưu Hóa Châu Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương, Bắc Cô
Lô Châu Hỗn Thiên Đại Thánh Kim Bằng Vương, Nam Thiện Bội Châu Thông
Thiên Đại Thánh Mi Hầu Vương, còn một tên nữa, Đông Thắng Thần Châu Tề
Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương!”
“Hả… Mỹ… Mỹ Hầu Vương?!”
“Thế nào, ngươi biết hắn à, việc thứ ba, đợi làm xong hai việc kia thì
Thượng Thiên mới nói cho ta biết. Sao ngươi lại khóc rồi?”
Nữ tử cúi đầu nức nở nói: “Đúng rồi, huynh đã quên hết tất cả, cũng quên mất chính mình rồi…” Nàng ta lại ngẩng đầu lên, “Nhưng có một chuyện
huynh cần phải biết, huynh chính là...”
Nàng ta đột nhiên lại bị đau đớn, gần như ngất đi đến nơi.
“Haiz,” Tôn Ngộ Không nhảy xuống khỏi cây, “Thấy người đau khổ như vậy,
ta làm chút việc tốt, giúp người giải thoát vậy, kiếp sau hãy làm hoa
làm cỏ ven bờ, lay động theo gió, có phải tốt hơn một con yêu tinh sống
lâu quá bị lẫn trí hay không?”
Nữ tử nhịn đau ngước đầu lên: “Ta sẽ không nhớ nhầm, ta nhớ hết thảy mọi chuyện, vĩnh viễn cũng không nhớ nhầm… Không ngờ, ta đợi năm trăm năm,
lại đợi được chết trong tay huynh, rốt cuộc chúng ta vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.”
Tôn Ngộ Không giơ gậy lên…
Gậy Kim Cô cứ thế lao vút lên không trung…
“Hây!” Y quét mạnh cây gậy vào gốc cây bên cạnh, quét ra một hình cánh quạt lan rộng mấy chục trượng trong khu rừng.
“Hôm nay gặp quỷ rồi, sao đánh mãi không được thế này?”
Y thu gậy Kim Cô trở vào trong tai: “Bỏ đi, hôm nay đột nhiên lão Tôn không muốn giết người, tha cho ngươi một mạng.”
Dứt lời, y bỏ ra khỏi khu rừng mà không hề ngoảnh lại.
Y không thấy được nữ tử đứng phía sau hắn đưa tay về phía y, ánh mắt bi thương nhưng lại đau đến nói không thành lời.