Ngỡ Là Đơn Phương

Chương 8: Chương 8




Về đến nhà , cậu đã cởi bỏ luôn chiếc áo trắng có mùi nước hoa nữ ra , nghĩ đến là cảm thấy bực , hôm qua đi chơi ở bar , đến tận sáng mới về , đã thế còn bị mấy người tiếp viên xà vào người , ôm ấp , bám dai như đỉa , thế là người cậu mới có cái mùi nước hoa khó chịu ấy , Bảo Nhi còn hỏi là nước hoa gì , cậu chỉ trả lời qua loa đại khái , mong là cô ấy không biết , nếu không thì cậu cũng chả biết dấu mặt vào đâu .

~~~~~Nhà Bảo Nhi~~~~~~~

-Chào ba mẹ , con đã trở về _Quốc giang tay chạy đến ôm lấy mẹ cậu nhóc , lâu lắm rồi không về , cậu nhớ ba mẹ lắm

-Anh này , tôi đến chết với trò đùa của anh , tưởng bất ngờ mà thót cả tim , lần sau đừng có bày ra mấy trò này nữa , biết chưa ???

-Tuân lệnh

-Thôi cả nhà vào ăn cơm _ba tôi gọi

-Thế Quốc đã lấy được bằng chưa con ???

Ngồi vào ghế , ba tôi hỏi

Anh tôi đang nhai nhồm nhoàm miếng bánh do tôi làm , cười tươi :

-Con lấy được bằng giỏi đó ba

-Ừ , tốt lắm , ba sẽ xin cho con vào công ty ba đang làm

-Vâng ..... mà bánh này ai làm thế nhỉ ????_Anh tôi hỏi

-Sao , thế nào , ngon không , em làm đó , hahaha_tôi vênh mặt

-Dở ẹc

-Cái gì, anh dám bảo bánh em làm không ngon hở ????Thế mà ăn phồng cả mồm lên thế kia , hừ , chả đây _Vừa nói tôi vừa lấy tay bóp má anh

-Thôi , ngon , ngon ..... mà ngon thế này thì chỉ được làm cho gia đình ăn thôi nhé

-Ngon hở , thế thì em phải làm tặng bạn mới được

-Ai ????

-Duy Khánh , người mà chiều nay em bảo ấy

-KHÔNG ĐƯỢC _Quốc hét lên

-Ơ , tại sao ???

-Không được là không được , em làm vậy chả hóa ra là em tự nhận đang theo đuổi nó à ???

-Ơ , vâng , vâng _tôi nghĩ cũng đúng

~~~~~Sáng~~~~~~

Tôi nhảy chân sáo đến trường một mình , hai tôi ấy , chả thèm chở tôi đi học gì cả , còn bảo cái gì .... bận ngủ , thật là , anh thì thương tôi thật đấy , chứ thỉnh thoảng anh cũng làm mấy điều đáng ghét khiến tôi điên cả tiết lên ấy chứ , bực mình thật

-Chào buổi sáng , Bảo Nhi _từ xa có người gọi với

Tôi ngước cả cái cổ đáng thương lên nhìn (Vì chiều cao khiêm tốn quá) .... là Sơn

-Ừ , chào cậu

-Cậu có ăn kem không ??? Tớ mua cho cậu nè _Vừa nói , cậu ta vừa đưa cho tôi cốc kem vị quế

Ặc , vừa sáng sớm , chưa ăn gì , lại trời cuối thu lạnh như thế này , ăn kem có mà đau họng kinh khủng á

Bạn bè thì nên nhận thôi , tôi sợ cậu ta mất lòng lắm

Đang định chìa tay ra nhận thì có người chạy đến làm tôi giật mình

-Xin lỗi , nhưng BẢO NHI NHÀ TÔI họng kém , không ăn được đồ lạnh _vừa nói anh hai vừa khoác vai tôi

Sơn ngớ người :

-Anh .... anh là ai ????

-Tôi là Quốc , bạn trai của Bảo Nhi , thế nào , nếu muốn theo đuổi Nhi thì phải vượt qua mặt tôi đã

-.....im lặng

-Đi thôi _anh ra lệnh cho tôi

-Vâng

Bên phía đằng xa có người con trai mặc sơ mi đen , thắt cà vạt đen , cười nửa miệng :

-Hành động rồi à ??? Tôi sẽ không để vụt mất Nhi đâu

-Anh sến quá đi _vừa đi , tôi vừa cảm thán

-Hừ , anh phải làm thế chứ , nếu không thì nhiều người theo đuổi em , anh không chịu được

-Gớm , cứ như anh là người yêu của em ấy , thôi đê , em ế 11 năm đi học rồi , phải mở ra cửa cho em với chứ

-Được , nhưng anh phải vừa mắt , nếu không thì phắn ..... mà chắc chắn người đó không phải Duy Khánh của em đâu

-Hứ , anh không được bằng người ta thì nói ấy gì ? mà chả bao giờ cậu ấy thích em đâu , yên tâm đi , em không bị sống ảo

-Cái đó thì chưa nói được đâu

-Bảo Nhi

Ớ , sao Khánh lại gọi tôi thân mật thế nhỉ ????

-Ừ , chào cậu _Quay sang anh _Anh Quốc , anh về lớp mới của anh đi

-Em được lắm , dám bỏ anh theo trai hả ??? _Quốc bực tức

Tôi mặc kệ những lời nói của hai , đi cùng cậu ấy

-Nhi này , chúng ta sẽ là bạn thân nhé _Khánh nói

-Hả ????_như không nghe vào tai , Khánh lạnh lùng như thế, có bạn thân bao giờ đâu , sao lại nói như thế nhỉ ?? hay tôi bị lãng tai

-Không được à ???_Khánh xụ mặt , thoáng buồn

-Ơ không không , được , chúng ta cũng hợp nhau mà _Tôi chả thích bỏ mẹ ra ấy chứ

-Ừ , mình cùng vào lơp nhé

-Ừm

Khánh cười tươi như hoa , thầm thì một mình

Cuộc chiến giữa những thằng đàn ông bắt đầu rồi , tôi sẽ không để vụt mất cậu đâu , Bảo Nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.