Tôi từng nghĩ, cách tốt nhất để quên một người chính là bắt bản thân yêu người khác.
Lí trí có thể điều khiển, con tim thì không thể và tôi đã tự lạc vào mê
cung tôi tự tạo. Không lối thoát, không chỉ dẫn cứ thế bước đi, càng lúc càng mệt mỏi, bất lực và cô đơn.
Sáng hôm sau, tôi mặc chiếc
quần jean dài màu xanh đen, áo thun trơn đơn giản màu đen, tôi thường ít ra ngoài trừ khi đến trường nên quần áo cũng không mua sắm nhiều, vả
lại gia đình tôi thật sự chỉ đủ ăn và cho chúng tôi đến trường là may
mắn lắm rồi.
Tuấn Tú ngồi trên chiếc xe hơi màu trắng, có tài xế
riêng. Tôi có một chút bỡ ngỡ, chỉ là không ngờ bạn trai tôi lại giàu có như vậy, cậu ấy mở cửa cho tôi bước lên, lúc đó tôi cảm thấy khoảng
cách giữa tôi và cậu ấy thật quá xa xôi.
“Đường đi hơi xa, ba mẹ
Tú không muốn bọn mình đi một mình rất nguy hiểm nên lấy xe đưa chúng ta đi.” - Tú ngồi bên cạnh tôi nói: “Xin lỗi, nếu làm Lâm ngại.”
Cậu ta hiểu tôi đang nghĩ gì sao? Tôi hơi cuời nguợng đáp: “Lâm không sao, có gì đâu mà phải xin lỗi chứ.”
Chúng tôi đón Huy và Kim để cùng nhau bắt đầu chuyến đi chơi đầu tiên. Tôi
chưa từng đến nơi mà bọn họ nhắc đến, hôm nay nhỏ Kim dường như rất xinh đẹp và điệu đà với chiếc váy màu ngọc bích, gương mặt trang điểm nhẹ
nhàng tinh tế. Còn hắn vẫn là một phong cách đơn giản nam tính. Tôi ngồi bên cạnh Tú ở bang ghế trước, còn bọn họ ngồi phía sau. Nhìn qua gương
chiếu, tôi quan sát hắn… sau đó gặp ánh mắt của hắn, hắn cười khiến tôi
bối rối quay đầu.
“Này, tôi biết nhà cậu giàu nhưng không ngờ có cả xe hơi nha. Lần trước chúng ta đi biển lại phải đón xe ngoài vất vả.”
“Hôm đó sao có thể so sánh với hôm nay được, hôm nay là cậu ấy đưa bạn gái đi chơi mà.” - Hắn cũng trêu chọc Tuấn Tú.
Tôi nhìn gương mặt Tuấn Tú, nét không vui lộ ra rõ rệt. Tôi không hiểu lí
do cậu ấy khó chịu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tuấn Tú như
vậy.
Tôi và Tuấn Tú trải chiếc khăn xuống bờ cỏ, khí hậu nơi đây
rất thoáng mát, tiếng nước rơi vào kẽ đá nghe róc rách vui tai. Tôi ngồi trên chiếc khăn bày đồ ăn và nước uống cho mọi người, nhìn thấy Thiên
Kim đã thay đồ ngắn để tắm thác trên xe.
“Xinh không?”
Hắn gật đầu, vỗ đầu Thiên Kim như cưng chiều: “Cẩn thận một chút.”
Thiên Kim dường như rất thích bơi nên vừa tới đã xuống thác tắm trước. Tôi
không biết bơi nên chỉ ngồi trên nhìn nhỏ tắm. Cả Quốc Huy và Tuấn Tú
cũng không xuống nước như tôi.
“Cậu không tắm thác sao, nước rất mát.” - Hắn hỏi Tuấn Tú: “Cả Lâm nữa.”
Tôi lắc đầu: “Lâm không mang theo đồ thay.”
Tuấn Tú không đáp, nằm tựa vào góc cây gần thác nhắm mắt lại.
“Huy thì sao?”
Hắn cười cười lắc đầu: “Huy cũng không mang theo quần áo.”
“Ở đây thật mát mẻ, Huy và mọi người hay đến đây lắm sao?”
“Cũng thỉnh thoảng, vì Kim rất thích nơi này.”
Thì ra đây là nơi bạn gái hắn thích, tôi ngước nhìn về phía nhũng hàng cây
xanh xanh rậm bóng mát. Những tiếng gió lùa qua khẽ lá lao xao, tôi
không vui… trong lòng thật sự không hề vui.
“Quốc Huy, cứu em
với… cứu em với.” - Tiếng Thiên Kim vang lên dưới làn nước, tôi giật
mình chưa kịp phản ứng thì Quốc Huy đã lao xuống dòng nước.
Chỉ kịp nghe tiếng kêu thản thốt của Tuấn Tú: “Không, Huy… cậu không thể.”
Tôi bất động đứng yên không hiểu chuyện gì vừa xay ra. Chỉ thấy Tuấn Tú
cũng từ trên cao mà lao xuống. Tuấn Tú không bơi về phía Thiên Kim mà
nhanh chóng bơi về phía hắn dường như đang từ từ chìm xuống dòng nước.
Và cả Thiên Kim, lúc này đã thấy cô ta không hề bị đuối nước như lúc
nãy.
Tuấn Tú lôi hắn lên bờ, lúc này Thiên Kim cũng đã lên theo,
dường như cô ta biết trò đùa của mình thật sự quá đáng. Tôi lo lắng tay
chân luống cuống không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng
khi nhìn thấy hắn đang bất tỉnh.
Tuấn Tú ép ngực nhưng hắn vẫn
không tỉnL7h lại, cho đến khi cậu ta hô hấp nhân tạo thì lúc này hắn mới sặc nước mà tỉnh lại. Tôi quan sát gương mặt của Tuấn Tú thật sự là lo
đến phát khóc, đến khi hắn tỉnh lại thì bỏ đi, không quên nhìn Thiên Kim bằng ánh mắt chứa đầy thù hận.
“Xin lỗi, em không biết anh không biết bơi nên đùa giỡn như vậy. Em xin lỗi.” - Thiên Kim khóc lóc ôm chầm lấy hắn.
Còn tôi, không có tư cách gì để khóc vì hắn, để ôm chầm lấy hắn một cách
vui mừng khi hắn đã bình an. Tôi quay đầu bỏ đi, ngồi một mình nhìn từng đàn chim bay lượn kiếm mồi.
Tuấn Tú goi xe đến sớm, cuộc đi chơi của chúng tôi kết thúc bằng sự im lặng, không ai nói với ai một lời nào từ sau giây phút ấy. Thiên Kim rời xe khi đôi mắt còn đỏ hoe, hắn an ủi vài câu cuối cùng cũng chịu vào nhà.
Trong xe chỉ còn ba chúng
tôi. Tôi ngước mắt nhìn Tuấn Tú, cậu ấy vẫn giữ nét mặt lạnh đến đóng
băng, tôi chúa từng nhìn thấy nét mặt này.
“Cảm ơn nhé, vì đã cứu tao.”
“Tao đang rất hối hận, vì sao không để mày chết dưới đó đi.”
“Mày không thể làm thế đâu.”
“Mày vì nhỏ đó, có thể hy sinh tính mạng.”
“Nếu mày là tao, Lâm là Thiên Kim… mày sẽ ngồi yên ư.”
Tuấn Tú nhìn tôi rồi nói: “Lâm sẽ không bao giờ giở trò như Thiên Kim. Đừng so sánh như vậy.”
Tôi tự hỏi, nếu người bị đuối nước là tôi… liệu hắn có quên mất hắn cũng không biết bơi mà nhảy xuống.
Chiếc xe dừng ở một tiệm thuốc, Tuấn Tú xuống xe đi vào bên trong. Trên xe chỉ còn tôi và hắn… tôi có chút bối rối.
“Hôm nay thật xin lỗi, tại Huy mà buổi đi chơi không vui.”
“Huy không sao cả là tốt rồi.” - Tôi đáp.
“Huy rất tệ đúng không, ngay cả bơi cũng không biết. Thật may, hôm nay là Kim đùa, nếu là sự thật thì Huy sẽ vô cùng ân hận.”
“Dù Huy không thể bơi nhưng vẫn liều mình nhảy xuống cứu Kim, điều đó cũng
chứng minh Huy không phải là người tệ bạc. Kim thật may mắn khi có
Huy,liệu hôm nay người dưới dòng nước kia thật sự là Lâm… liệu có một
người không thể bơi dám liều mình nhảy xuống.”
Huy lắc đầu, xoa mái tóc tôi mà nói: “Ngốc quá, dù là Kim hay là Lâm, Huy cũng sẽ không thể ngồi yên.”
Câu nói của hắn khiến tôi phải suy nghĩ nhiều, cho đến khi Tuấn Tú quay lại và đưa tôi về nhà. Chính miệng hắn nói ra, nếu người dưới nước là tôi,
hắn cũng sẽ như vậy… tôi cảm thấy trong lòng rất rộn ràng.
Tôi và Tuấn Tú tuy nói là người yêu nhưng tôi biết bản thân có lỗi với cậu ấy, vì tình cảm tôi không dành cho cậu ấy. Tôi cứ ngỡ là người yêu cậu ấy,
bên cạnh cậu ấy sẽ nãy sinh tình cảm và tôi có thể quên đi được hắn.
Cuối cùng, tôi lại lạc vào một mê cung mới không có lối thoát, tôi daỳ
vò gặm nhắm từng suy nghĩ. Tôi không có lí do dừng lại và cũng không thể quên hắn.
Một ngày nọ, Quốc Huy nói với tôi rằng Tuấn Tú đang bị bệnh và nằm ở nhà một mình. Ba mẹ cậu ấy rất hay đi công tác xa và ít
khi quan tâm đến cậu ấy. Tôi và hắn cùng nhau đi đến nhà Tuấn Tú, nhìn
cậu ấy nóng sốt mê man trên giường, trong thật yêu đuối. Tôi quyết định
nấu cháo cho cậu ấy, tôi để hắn ở lại phòng cùng cậu ấy và bước xuống
bếp tìm nguyên liệu nấu cháo.
Một bát cháo thịt bằm nóng hổi, tôi nhẹ nhàng bước tới phòng Tuấn Tú. Có lẽ bước chân quá nhẹ, khiến người
bên trong không biết có người đang đứng bên ngoài.
“Vì sao cậu lại đối với tôi như vậy hả?” - Giọng Tuấn Tú khàn đi, nói như ra hơi.
“Cậu đang không khỏe, nghĩ ngơi đi đừng suy nghĩ nhiều.”
“Cậu nói đi, cậu yêu cô ta đến vậy sao? Không phải rất sợ nước sao, không
phải không thể bơi sao… cậu lại dám lao xuống nước vì người khác.” -
Giọng cậu ta chứa đầy sự tức giận như muốn gào lên.
“Tốt nhất cậu đừng nói nữa, nghĩ ngơi đi. Tôi phải đi rồi, Lâm sẽ chăm sóc cậu.”
Hắn ta đứng lên quay đầu bước ra phía cửa, tôi nép mình về bên cánh cửa. Tuấn Tú đưa tay kéo hắn lại, giọng như run lên.
“Đừng đi, tôi chỉ cần cậu ở bên cạnh.”
Hắn không đáp, nới bàn tay ra khỏi tay Tuấn Tú, bước tới một bước.
Tuấn Tú đứng bật dậy, kéo người hắn lại ôm chầm lấy: “Tôi đang rất mệt mỏi,
cậu không thể vì tôi đã bên cạnh cậu năm năm qua mà đừng đi được không?”
Tôi đang bắt đầu xữ lý tình huống hiện tại. Tôi phải lắc đầu hàng trăm cái để xua đi những dòng suy nghĩ đang có.
“Buông tôi ra, tôi không muốn làm tổn thương cậu. Cậu biết tôi không giống cậu mà, tôi chỉ xem cậu là bạn.”
Tuấn Tú buông hắn ra, kéo mạnh hắn về phía sau, Quốc Huy không phòng bị Tuấn Tú đẩy ngã xuống giường. Cậu ta dùng hai tay đè hai vai hắn, tôi tròn
mắt nhìn bọn họ đang nằm trên chiếc giường có ga giường màu nâu đất. Hắn muốn vung người dậy, cậu ấy lại dùng sức đè hai vai manh hơn.
“Tôi sẽ khiến cậu cảm thấy, chúng ta thật sự rất giống nhau.”
Tuấn Tú cuối đầu, đưa gương mặt kề sát gương mặt Quốc Huy. Tay chân tôi như
không còn cảm giác nữa, tôi cảm giác cả thế giới này chỉ là một trò đùa, và bọn hò đang xem tôi là một con rối.
Đôi môi Tuấn Tú chạm vào
môi Quốc Huy mặc cho Quốc Huy phản kháng không đáp trả. Có vẻ, Tuấn Tú
mạnh hơn Quốc Huy, hoặc hắn không muốn làm đau Quốc Huy.
“Choang.”
Tôi nhìn rõ ràng, người nói thích tôi lại hôn người tôi thích. Không phải
ảo giác, không phải mơ mà chính là rõ ràng rành mạch không thể chối cải. Tất cả đổ vỡ, nát bét thành từng mảnh gương sắc bén đâm vào tim.
“Lâm.” - Quốc Huy và Tuấn Tú đều nhìn về phía toii, những mảnh vỡ dưới chân, khói nóng của bát cháo nghi ngút.
Hắn đạp mạnh Tuấn Tú ngã về phía sau, bật dậy chạy đến gần phía tôi, tôi
muốn tuông chạy thật xa, nhưng tôi không nhấc nỗi đôi chân. Quốc Huy
nhìn tôi có vẻ hoảng hốt.
“Lâm, cậu bị thương rồi, để Huy đưa Lâm vào bệnh viện.”
Tôi lúc này mới cảm thấy đau rát phía dưới chân. Mảnh vỡ cắt da thịt túa
máu, cháo nóng khiến chân tôi tê lại… vài giây trước tôi không còn một
chút cảm giác, thật ra lúc đó tôi không còn cách nào suy nghĩ về mối
quan hệ của chúng tôi.
“Cậu ấy là bạn gái tôi, tôi sẽ đưa Lâm đi
cấp cứu.” - Tuấn Tú không cho Huy chạm vào tôi, lúc đó tôi cảm giác thật nực cuời, có lẽ Tú không ghen với Huy mà chính là ghen với tôi.
“Tránh xa tôi ra.” - Tôi cố gắng lùi về phía sau một bước, không cho cậu ta chạm vào mình.
“Cậu còn dám nói Lâm là bạn gái cậu, trong khi cậu đã hành động như kẻ biến thái.” - Hắn đẩy Tú ra, muốn đỡ tôi bước đi.
Tôi lắc đầu, không tiếp nhận: “Cả hai cậu, từ nay… hãy tránh xa tôi ra. Kẻ
dối trá, tôi không phải là trò đùa… không phải là con rối… tôi.. tôi…”
Tôi tức giận, đau lòng… bọn hò cùng nhau lừa tôi, qua mặt tôi. Tôi tự mình
rửa sạch vết thương, rời khỏi nhà Tuấn Tú trong bộ dạng thảm hại.