Ngõ Ô Y

Chương 4: Chương 4: Cuối năm đầy đáng sợ




Tiểu Thất chỉ nán lại Dương Thành khoảng mười hôm, thậm chí còn không bước chân ra khỏi Lý trạch. Kiểm kê gia sản của Thành Quân xong, lại xin xỏ nửa ngày trời thì Vương ma ma mới đồng ý cho người dẫn Thanh Liên đi thăm Nguyên Nhâm và Gia Kích. Thế là tốt lắm rồi, Tiểu Thất đành gói ghém chuẩn bị hai bọc đồ để cô bé đem đi.

Thanh Liên quay về nói, Nguyên Nhâm và Gia Kích vẫn ổn, trong ngục sạch sẽ, bọn họ lại không bị thương, chứng tỏ cũng có người chăm sóc ở trong đó. Hôm thăm ngục, trưởng nam nhà họ Ngô là Ngô Gia Ấn có ghé phủ bái kiến, nhưng vì có mặt Vương ma ma nên hai người cũng chẳng nói nhiều chuyện riêng. Gia Ấn chỉ dặn nàng cứ yên tâm, vụ án đã được điều tra xong cả rồi, có lẽ chừng đầu năm sau là sẽ thả người, mỗi tội không rõ còn có thể giữ được chức quan không. Cuối cùng Tiểu Thất cũng yên tâm phần nào, chức quan không quan trọng, giữ được mạng là tốt lắm rồi.

Nhân dịp Ngô Gia Ấn đến, Tiểu Thất nói với y về của hồi môn của Thành Quân. Ngô Gia Ấn bảo ý của lão thái thái rằng đấy là của hồi môn của hai chị em nàng, tuy Thành Quân đã không còn nhưng nàng vẫn đang ở đây, sau này mọi thứ do nàng quyết định, hay nói cách khác, của hồi môn này thuộc về nàng.

Tiểu Thất rất rất không muốn chút nào, lấy tiền người ta tức phải giúp người ta tiêu trừ tai họa, số tiền này quá bỏng tay, nhưng cho dù có thuyết phục thế nào thì Ngô Gia Ấn chỉ khăng khăng một câu: đây là ý của lão thái thái. Hơn nữa qua lời nói, Tiểu Thất phát hiện y lại gọi mình là “tiểu muội”, không biết y tự thuyết phục mình thế nào mà gọi trôi chảy thế, chứ bản thân nàng nghe chỉ thấy buồn nôn.

Tiễn Ngô Gia Ấn rời đi, thu dọn hành lý quần áo xong, lại xin ma ma phái người đưa đến cho Nguyên Nhâm. Ma ma không chịu nổi, giáo huấn nàng một thôi một hồi gì mà “nhà chúng ta như thế, không biết bên ngoài có bao nhiêu con mắt nhìn ngó chằm chặp, có thể bớt được bao nhiêu chuyện riêng thì bớt đi”. Nhưng tuy nói vậy, cuối cùng bà vẫn cho người đem đi giúp nàng, Tiểu Thất lấy làm cảm kích, cũng nhận ra lão ma ma này thực chất không xấu, chẳng qua là ai vì chủ nấy mà thôi.

Sau ngày lập đông, mọi người bắt đầu rời khỏi Dương Thành, vị phu quân đại nhân kia cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, mà nàng cũng chẳng tiện hỏi han, chỉ nghe theo lời nhắc nhở của Vương ma ma, tự chọn ra hai nha đầu để lại trong phòng cho hắn. Lúc chọn người mới gọi là thú vị, bất luận là nha đầu do Thành Quân đưa tới hay tỳ nữ vốn có ở Lý thị, không một ai chịu ở lại hết. Nhớ đến ánh mắt sáng quắc của mọi người, xem ra Lý Sở không phải là người dễ sống chung. Cuối cùng khuyên nhủ mãi mới lừa được hai cô gái, lúc này mọi người mới yên tâm xuôi Nam.

***

Vừa về kinh thành thì trời cũng vào Đông.

Vương ma ma quản lý một tòa nhà lớn, nha hoàn bà tử lên đến mấy chục người. Dù không cần nàng nhúng tay vào ngoại viện, nhưng phép tắc xã giao trong lễ tiết đều cần nàng chú ý, nhất là quãng thời gian cuối năm này, đúng là chỉ có nước phân thân.

Lẽ ra Tiểu Thất có thể giúp nhà chồng giải quyết những chuyện cần thể diện, hiềm nỗi lão ma ma không tin tưởng nàng, mà nàng cũng được nhẹ nhàng vui vẻ, thế là chủ động nhận kim chỉ quay về viện may vá, đỡ bị người ta nói mình ăn không ngồi rồi.

“Nương tử, đồ lần trước cho người đưa tới Nguyệt Tú trai đã bán đi rồi.” Thanh Liên ôm hà bao bên hông cung cúc ào vào phòng, nhỡ mà không có tóc cản thì khéo đến lông mày cũng bay đi mất.

Có hai người đang ngồi bên bàn thấp trong phòng, một người là Tiểu Thất, người khác là đại nha đầu của Ngô Tứ tiểu thư, tên Hồng Phất. Lúc gả đến đây Ngô Thành Quân dẫn theo cả hết bốn a hoàn thiếp thân, theo thứ tự là Hồng Đan, Hồng Phất, Thanh Trúc và Thanh Tuệ. Theo lệ chế, với thân phận của Tiểu Thất thì không thể giữ lại nhiều người như thế, cũng may Hồng Đan đã thành thân, mà cha mẹ của Thanh Trúc lẫn Thanh Tuệ đều đang ở Ngô gia, bọn họ năn nỉ Tiểu Thất cho mình về. Chỉ còn lại mỗi Hồng Phất không cha không mẹ, trong nhà chỉ có một người anh bất lương, sợ trở về cũng không được tốt, thế là chủ động ở lại bên cạnh Tiểu Thất.

Thấy Thanh Liên hấp tấp đi vào, Hồng Phất mới nhướn mày, “Bị mắng hai lần rồi mà vẫn lanh cha lanh chanh. Nhỡ người ngoài thấy được, mách lại với Vương ma ma thì nương tử nhà chúng ta sẽ lại bị nhắc nhở nữa đấy.”

Vì chênh lệch địa vị hồi ở Ngô phủ, đứng trước mặt Hồng Phất là Thanh Liên lại cúi đầu, với cả chính bản thân cũng không đúng phép tắc, thế là vừa bị mắng vừa học hỏi, “Hồng Phất tỷ tỷ tha cho ta lần này nhé? Sẽ không có lần sau đâu.” Nàng vừa nói vừa trở tay khép cửa lại, tháo hà bao bên hông ra, dốc tiền trong bao xuống bàn.

Đừng nói Hồng Phất, ngay cả Tiểu Thất thấy nhiều tiền như thế thì cũng rất ngạc nhiên, “Nhiều vậy hả!”

Hồng Phất đặt đồ trong tay xuống, chồm đến cạnh bàn, “Cũng phải ba bốn lượng đấy chứ!”

“Đúng vậy.” Thanh Liên hì hì xòe bốn ngón tay, “Bốn lượng chẵn.” Vừa dứt lời lại lấy một bọc nhỏ trong túi vải bên hông ra, đặt lên bàn, “Còn đây là tơ vàng bạc mà Nhị chưởng quỹ cho em, y nói đã gần cuối năm, các nhà giàu trong thành đều chuẩn bị lễ phục quà cáp nên có rất nhiều việc cần làm, muốn nhờ chúng ta giúp một tay. Số quạt tròn thêu hoa nương tử làm lần trước, có bao nhiêu ông ta muốn tất, giá cả có thể thương lượng.”

“Kinh đô đúng là không thể so với ở nhà.” Hồng Phất cẩn thận cất bạc vào trong hộp tiền, “Mấy món đồ chúng ta làm hồi ở Du Châu cũng không tệ hơn thế này, hiềm nỗi bị đám chủ tiệm bất lương kia lừa hết rồi.” Vì có thời gian rảnh nên đại nha đầu như các nàng thường làm việc riêng, bao gồm cả Tiểu Thất, gần như là bí mật công khai.

Ba người đang tíu tít thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Hồng Phất và Thanh Liên nhanh chóng thu dọn “tội chứng” trên bàn, Tiểu Thất cũng giấu đồ thêu xuống dưới gối.

“Ban ngày ban mặt, đóng cửa làm gì.” Vương ma ma đẩy cửa đi vào, dẫn theo mấy bà tử lạ mặt.

“Nương tử sợ lạnh ạ.” Thanh Liên vừa giải thích vừa dẫn Vương ma ma đến ngồi xuống bên bàn.

Hồng Phất vội đưa lò sưởi cầm tay tới.

Tiểu Thất toan đứng lên hành lễ, nhưng bị Vương ma ma ấn xuống ghế.

Trong phòng im lặng một cách lạ lùng.

Vương ma ma nhìn quanh căn phòng to chừng cái đấu, lại nhìn sang Hồng Phất và Thanh Liên, hai nha đầu sợ hãi không dám thở mạnh, sợ làm gì sơ suất thì sẽ bị phạt.

Vương ma ma quản gia cực kỳ nghiêm khắc, ra tay cũng rất thâm độc, thời gian trước mới đuổi hai nha đầu ở ngoại viện, nghe nói là do tay chân không sạch sẽ, còn cố ý cho người gọi bọn nàng đến xem cùng, Thanh Liên sợ tới nỗi gặp ác mộng hai đêm liền, nên bây giờ hễ thấy Vương ma ma là tự động đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Vương ma ma có vẻ khá hài lòng khi thấy hai nha đầu cung kính như vậy, lại chuyển tầm nhìn sang người Tiểu Thất. Đã gần nửa năm, nha đầu này cũng coi như thành thật, thêu thùa may vá không tệ, đồ thủ công cũng làm rất tốt, năm nay tiết kiệm được không ít chi phí cho chế phẩm thêu thùa.

“Đây là bà Liễu ở Kiền trai, là thợ may nổi tiếng trong kinh thành, quá nửa xiêm y của nữ quyến vương phủ đều do chính tay bà ấy làm ra. Nay gọi bà ấy đến cốt để may hai bộ xiêm y cho nương tử.” Vừa nói bà vừa chỉ vào người phụ nữ thân hình mập mạp.

“?” Không chỉ Tiểu Thất giật mình, Thanh Liên và Hồng Phất đứng bên suýt cũng rớt cằm, bà bà bà ta… có ý gì vậy?

“Hôm trước tiểu chủ nhân gửi tin về, nói vài hôm nữa sẽ đến nơi. Cuối năm cũng đang đến gần, các phủ thường xuyên tổ chức tiệc rượu, có vài chỗ cần dẫn theo nữ quyến.” Bà thở dài, chuyện này đáng nhẽ cần nương tử đương gia chính thống ra mặt, nhưng giờ trong nhà chỉ có mỗi nha đầu này, thôi thì còn nước còn tát, cũng không thể đẩy chuyện này sang bà già như bà được, “Ta cũng có mời hai bà tử dạy dỗ ở ngự trang đến, nghe nói các nhà khác cũng toàn mời người ở bên kia về dạy. Chiều nay là sẽ có mặt, ngươi nhớ tìm hiểu kỹ nội quy, ít nhất không được làm phủ ta mất mặt.”

Tiểu Thất muốn từ chối nhưng Vương ma ma đã sầm mặt, đây là nhiệm vụ quan trọng, không được cũng phải được.

Thế là…

Lần đầu tiên Tiểu Thất trải qua ải cuối năm thê thảm nhất trong đời.

Sau một tháng huấn luyện tàn khốc, trên người nàng chi chít vết bầm tím, đặc biệt là ở đầu gối, nội việc học quỳ như thế nào mà ngốn cả một ngày trời, khỏi nhắc đến chuyện học cách đi đứng, tư thế ngồi, ăn cơm uống trà uống rượu thế nào nữa, thậm chí bọn họ còn bắt bí đến từng cử chỉ nhỏ như mỉm cười nhíu mày, hèn gì sách vở kiếp trước đều gọi những điều này là cặn bã phong kiến, đúng là cặn bã, có khác gì đẽo quan tài sống cho người ta không!

“Nương tử lại nhìn xem, người ở Thiện Bảo trai đã đến, chí ít cũng phải chọn mấy món hợp ý.” Hồng Phất dỗ người nào đó đang đắp chăn nằm trên giường mà như dỗ con nít.

Người nào đó không ai khác ngoài Tiểu Thất, nàng thực sự rất mệt, không còn sức để mở mắt nổi, hơn nữa từ đầu tới chân không chỗ nào là không nhức mỏi, tối hôm qua hai bà tử kia bắt nàng đứng nghiêm suốt nửa đêm, tới canh năm lại gọi nàng đi sắp bàn, rõ ràng đã luyện được rất tốt nhưng vẫn bắt nàng lặp đi lặp lại liên tục.

“Hồng Phất, em đi chọn đi, dù gì rồi cũng sung công, đeo xong cũng lấy về thôi, cứ chọn món nào đáng tiền là được, để ta ngủ thêm lúc nữa.” Người trong chăn rì rầm.

Hồng Phất tính khuyên thêm, nhưng vừa nhác thấy bóng người ở cửa thì sợ tới nỗi đông cứng tay chân, không dám nhúc nhích.

Lý Sở vừa về phủ, Vương ma ma có nhắn Thiện Bảo trai đưa không ít đồ tới, giục hắn đến chọn hai món. Hắn cũng có trong danh sách tham dự đại tiệc trong cung, không thể tùy tiện được. Ngẫm thấy cũng đúng, bèn để người hầu dẫn hắn tới, cứ tưởng là đến chủ viện, nào ngờ lại tới chỗ của nàng, càng tức hơn là vừa vào viện đã thấy một đống người ôm rương to rương nhỏ chờ trong sân, hắn lập tức nhíu mày, như thể lại trông thấy cảnh Ngô Thành Quân khi vừa được gả đến đây. Xem ra Ngô gia Du Châu dạy con gái muôn bài như một, chính xuất thứ xuất gì cũng như nhau.

Lý Sở dùng mắt ra hiệu Hồng Phất đi gọi người trong chăn dậy.

Vì gấp gáp mà Hồng Phất ra tay hơi nặng.

Một âm thanh khe khẽ vọng ra từ trong chăn, chăn ngọ nguậy hai cái, rồi một đôi bàn tay trắng nõn mềm mại vươn ra khỏi góc chăn, lúc sượt ngang qua gối còn không nhịn được gãi nhẹ hai cái, lúc này mới bất đắc dĩ ngồi dậy.

Tiểu Thất rũ vai, mắt mơ màng, vừa lúi húi tìm xiêm y vừa càu nhàu: “Hôm nay ma ma phải tới điền trang thử rượu, nhớ đưa miếng đệm đầu gối và cổ tay lông nhung qua. Còn hai bà tử ở Đông viện, nhất định nhớ tặng thêm rượu nho chúng ta đã cất, đưa nhiều vào, ta thấy bọn họ rượu vào là ra tay nhẹ đi, cả Nguyệt Tú trai nữa, nhân lúc ma ma vắng mặt, bảo Thanh Liên mau bán mấy cái quạt kia đi đi, nếu mà chậm, đồ hối lộ cho gác cổng cũng đã chuẩn bị sẵn, cũng đến dịp để dùng.”

Hồng Phất chỉ hận không thể quấn chăn nàng lại, “Nương tử nhanh lên, đừng để tướng quân đợi lâu.”

Tiểu Thất ngơ ngác nhìn nàng.

Hồng Phất liều mạng đánh mắt ra hiệu.

Tiểu Thất đã từng bị bắt quả tang, kinh nghiệm là không được hốt hoảng, cũng không cần nhìn lại đối phương làm gì, nếu không sẽ càng lúng túng.

Cũng may hắn không có ý định giáo huấn nàng ngay trong viện trước mặt nhiều người, cũng đúng, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài!

Thấy hắn xoay người, hai chủ tớ mới dám thở phào, người này trách người kia – sao em không nhắc ta? Người kia lại ai oán – nô tỳ muốn đấy chớ, nhưng nương tử cũng phải cho cơ hội chứ.

Sau một lúc dày vò, cuối cùng hai chủ tớ cũng thướt tha xuất hiện ở đại sảnh.

Nam chủ nhân đương gia đã chọn xong mấy thứ mình cần, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là thắt lưng, trang sức búi tóc hoặc ngọc bội. Tiểu Thất nhìn mấy thứ hắn chọn, giá không hề rẻ, suy ra chắc chắn hắn không thiếu tiền, lại nghĩ tới thời gian trước mấy đôi ủng làm cho hắn vẫn chưa có trang sức, thế là tiện tay chọn mấy món trang sức, thả vào trong đống hắn chọn. Hành động này đã đưa tới sự chú ý của hắn, nhưng nàng chẳng dám nhìn vào mắt hắn, lỡ người ta cảm thấy mình đang nịnh nọt, thậm chí là dụ dỗ thì sao? Nhỡ Vương ma ma biết được, cảm giác tin tưởng mong manh vất vả lắm mới dựng lên chắc chắn sẽ sụp đổ trong gang tấc.

Lại chọn thêm cho hắn ba chiếc nhẫn đeo ngón cái, hai chiếc làm bằng ngọc để hắn đeo trong yến tiệc, một chiếc làm từ xương, thuận lợi giương cung bắn tên, tiếp lại chọn thêm tám chiếc vòng đeo tay – nàng nhớ lúc lão gia còn tại thế, mỗi năm vào kinh tạ ơn đều mang không ít những món đồ này, nghe nói là dùng khi trong cung ban thưởng, dẫu gì hắn cũng không thiếu tiền, mua thêm một ít cũng có sao, lỡ có dịp dùng thì sao?

Đi qua đi lại giữa mấy chiếc rương của Thiện Bảo trai đưa tới, cuối cùng cũng đã chọn xong đồ cho hắn, phạm vi kiến thức của nàng chỉ có chừng ấy.

Lý Sở thấy nàng hăng hái mà chọn đồ cũng khá được, thế là không nói gì, vui vẻ ngồi một bên ngó nhìn, lúc thì nhìn nàng lúc lại nhìn món đồ nàng chọn. Trong mắt người ngoài, ít nhất là trong mắt tiểu nhị ở Thiện Bảo trai, quả nhiên vị di nương xinh đẹp ở Lý trạch rất được sủng ái.

Đã chọn đồ xong, nhiệm vụ của nam chủ nhân đã hoàn thành, Lý Sở đứng dậy định rời đi.

“Tướng quân gượm đã.” Tiểu Thất gọi hắn lại, nhận lấy một hộp gỗ từ Hồng Phất, ôm đến đưa cho hắn, “Đây là túi Vạn Phúc mà ma ma bảo chuẩn bị, nói là để ngài dùng sai phái cung nhân lúc tham dự cung yến, tổng cộng có hai mươi tám túi, mỗi túi đựng mười nén vàng.” Có được tiền tháng cả một năm trời của nàng, xem ra làm thái giám kiếm tiền cũng sướng.

Lý Sở nhìn chiếc hộp trong tay, “Cô đưa ta thứ này?” Hắn sắp phải đi rồi.

Nếu không thì sao? Nàng không biết người bên cạnh hắn là ai, hồi đầu tính thêu hà bao, đựng thêm tiền rồi đưa cho ma ma, kết quả ma ma cũng bận lên bận xuống, nàng cũng ngại có chút chuyện này phải đi tìm bà, đang buồn không biết hắn về thì đưa cho hắn như thế nào, cũng may ông trời có mắt, để hắn hôm nay tới chọn đồ, “Tôi cũng… không quen biết người bên cạnh ngài.”

Lý Sở đẩy chiếc hộp về lại trong ngực nàng, buột miệng nói: “Sai người đưa cho Chu Thành đằng trước đi.” Đã lâu lắm rồi không quay về, có quá nhiều chuyện mà hắn lại không rảnh để thu xếp.

“…” Nhìn bóng lưng người đàn ông mất hút ở cửa viện, Tiểu Thất ôm hộp dẩu môi, thái độ quá kém, chẳng buồn nể mặt người ta tẹo nào, thực không hiểu mình mệt mỏi tím người vì chuyện gì nữa, làm di nương còn chẳng bằng làm nha hoàn! Lát nữa phải mua thêm châu báu mới được, tiêu hết tiền của hắn, dù không có quyền sở hữu nhưng nhìn thôi cũng vui rồi!

***

Giai đoạn cuối năm ở gia đình quyền quý đúng là quá bộn bề bận rộn, ngày ngày tiếp đón tiễn đưa.

Mồng mười tháng Chạp là sinh nhật của thái úy Cao Lương, hoàng đế thái hậu ban đồ rất hậu hĩnh, còn lệnh nội thị đến Cao phủ phụ thiết tiệc, tín nhiệm đến mức ấy.

Có hoàng gia ủng hộ, Cao phủ cũng mạnh dạn mở tiệc đãi khách.

Lý Sở thân là lang tướng trong quân ở nội phủ kiêm tướng quân tiên phong Bắc phạt, đương nhiên cũng được mời, hơn nữa còn kèm theo một tấm thiệp phụ do Cao lão phu nhân gửi, không chỉ mặt gọi tên mời Tiểu Thất, dù gì nàng cũng không phải là chủ mẫu ở Lý gia, chỉ nói chung chung nữ quyến trong phủ, chứng tỏ đối phương cảm thấy thân phận của nàng đủ tư cách tham gia.

Thấy tấm thiệp này, Vương ma ma thở dài xong thì cho người gọi Tiểu Thất tới, ân cần dạy bảo từng chuyện một, nói từ sáng sớm đến nửa đêm vẫn chưa đủ, trưa hôm sau còn căn dặn nữa, đến bữa trưa cũng chỉ bảo nha hoàn cho nàng hai miếng đường mạch nha, vì không thể ăn nhiều, thậm chí còn không được uống nước, làm quý phu nhân cũng chẳng dễ gì.

Vừa qua giờ Dậu, Tiểu Thất ngồi xe xuất phát, Lý Sở không đi cùng đường với bọn họ. Đúng giờ Dậu ba khắc là tới đoạn đường ở Cao phủ, nam hầu nói tướng quân vẫn chưa đến, phải đậu xe ngựa trong ngõ hẻm vắng người. Đợi một phát đợi liền hai khắc, Tiểu Thất và Hồng Phất đang gà gật trong xe thì chợt nghe nam hầu ở ngoài hô lên “tướng quân đến rồi”, hai chủ tớ trong xe tức khắc sửa lại tư thế, xe ngựa ra khỏi ngõ, chậm rãi tiến về phía Cao phủ.

Khoảng một khắc sau, xe dần dần dừng lại, có người gõ hai cái lên vách xe, Hồng Phất kiểm tra diện mạo Tiểu Thất một lần cuối cùng rồi mới đưa tay vén rèm, bước xuống xe.

Một tiểu đồng chừng mười tuổi, mặc áo gấm màu cam hoa văn cây cỏ bốn mùa, ôm một chiếc ghế mềm bốn chân bằng gỗ lê hoa, chắp tay với người bên trong, “Mời quý nhân xuống xe.” Dứt câu, cậu cúi người đặt ghế xuống trước xe ngựa.

Hồng Phất nâng cao tay đứng chờ trước xe, ngay lúc ấy, một bàn tay mảnh dẻ trắng ngần lướt qua rèm nhẹ nhàng đặt lên tay Hồng Phất, năm ngón tay thon nhỏ tựa năm cọng hành, khiến biết bao người đang hoặc đã xuống xe ở xung quanh phải ghé mắt nhìn.

Lý Sở đứng trên bậc thềm thấy cảnh ấy thì nhếch mép, không phải tán thưởng mà là cười giễu, để hắn xem nàng ta còn định tác yêu tác quái thế nào.

Về phía Tiểu Thất, nàng đâu có thời gian nghĩ xem người đàn ông trên bậc thang đang nghĩ gì, nàng đang bận hoàn thành thủ tục xuống xe lúc bình thường của phu nhân nhà giàu, ngoài ra còn phải để ý xem trang phục trang sức trên người có ổn không, nhất là chuỗi ngọc nặng trịch ở trên cổ tay, hai bà tử kia đã tận tâm chỉ bảo: dù trong dịp nào cũng không được để chuỗi vòng này rời khỏi quần áo nửa tấc, đúng là khó quá mà. May mà nàng hoàn thành cũng không tệ, không khiến hạt ngọc trên chuỗi vòng chạy lung tung, động tác đầy thận trọng tao nhã.

“Xong rồi?” Lý Sở cau mày nhìn cô gái đứng dưới bậc thềm.

Tiểu Thất gật đầu, cảm thấy vòng thi đầu của mình cũng coi như viên mãn, tâm trạng rất tốt, bất giác ngẩng đầu muốn được hãnh diện trước mặt hắn một lần, song tìm cả buổi cũng chẳng thấy râu quai nón đâu…

Lý Sở trông nàng cứ lóng ngóng, lập tức đoán được vì sao: nàng không nhận ra hắn khi đã cạo râu!

“Đi thôi.” Không muốn nán lại khiến nhiều người nhìn thêm, hắn nắm lấy một góc tay áo của nàng, kéo nàng đi tới. Trong mắt người ngoài có thể đó là cử chỉ thân mật giữa vợ chồng họ, nhưng với Tiểu Thất thì lại khổ không thể tả, vì hai tay nàng đeo đến bốn chiếc vòng, hắn vừa kéo một phát, chiếc vòng lập tức đập vào cổ tay nàng, đau chết đi được.

“Để tôi tự đi.” Tiểu Thất lí nhí.

Hắn cũng không làm khó nàng, buông tay áo nàng ra.

Dưới sự hướng dẫn của nữ tỳ, hai người rẽ vào bức tường phù điêu, băng qua cửa thùy hoa, dọc theo hành lang đi tới sân mở tiệc.

Vì lượng khách đông mà sảnh chính thì nhỏ, đãi ngộ không tốt nên tất cả chỗ ngồi đều đặt ngoài sân, phía trên có lán, song bài trí không hề đơn sơ.

Khách nam nữ được chia chỗ đãi tiệc, ban đầu Lý Sở cũng không định quan tâm đến nàng, nhưng đi được hai bước lại quay ra dặn nàng mấy câu, một câu là “nhớ chúc mừng Cao lão phu nhân”, lại thêm câu “cố gắng ít uống rượu, tránh bị bêu xấu”.

Nghe hắn nói mà Tiểu Thất cảm động thay, ngay sau đó lại cảm thấy mình đang mắc phải hội chứng Stockholm, không phải là hắn sợ nàng làm mất mặt hắn sao?

“Ngài đợi đã.” Thấy hắn sắp đi, nàng lập tức níu tay áo hắn lại, rút mấy chiếc vòng trên cổ tay ra, trên mỗi chiếc vòng lại treo hai con tỳ hưu vàng nho nhỏ, “Cao phủ đông con nhiều cháu, nhỡ lát nữa mà gặp, không thể không hành lễ.” Nhét mấy chiếc vòng vào tay hắn, lại âm thầm xòe cổ tay bên kia ra với hắn, “Tôi còn mấy chiếc vòng này.” Dù gì cũng không phải là nàng chi tiền mua.

Lý Sở nhìn nàng, đoạn đeo vòng ngọc vào cổ tay trái rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn hòa vào đám đông, Tiểu Thất thấp giọng hỏi Hồng Phất, “Em có cảm thấy hắn đang trách ta phung phí tiền của hắn không?” Vừa nãy trước khi đi hình như nhìn xoáy rất sâu vào nàng.

Hồng Phất mỉm cười không đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ: Có lẽ Tiểu Thất cô nương có thể dừng chân ở Lý trạch được đấy, tuy tướng quân không quá để ý đến nàng nhưng vẫn chịu dẫn nàng đi, thậm chí còn chỉ điểm vài câu, đây là điều mà Tứ tiểu thư không làm được. Kể ra cũng trách Tứ tiểu thư quá nghe lời Đại thái thái, vừa vào cửa đã dè chừng Vương ma ma, cũng rất bắt bẻ tướng quân. Các nha hoàn thiếp thân đều rõ, Tứ tiểu thư chê tướng quân không phong lưu hào hoa, cũng không biết quan tâm chiều chuộng, nàng ấy thích một lang quân dịu dàng thắm thiết, đâu ngờ lại gả cho chủ tướng hiên ngang mạnh mẽ, hầy…

“Nương tử cảm thấy tướng tá tướng quân thế nào?” Nhân lúc ngồi trong góc không ai để ý, Hồng Phất âm thầm nói chuyện riêng với Tiểu Thất.

Tiểu Thất nhìn vầng bán nguyệt ở ngoài lán, “Còn chưa nhìn rõ là trông thế nào nữa.” Thực ra dáng vẻ của hắn rất được, tuy dung mạo không tuấn tú thư sinh dạng như Nguyên Nhâm nhưng lại có khí phách mà đấng nam nhi nên có, chỉ là nàng không thể ngắm nghía kỹ càng được, vì vốn dĩ chẳng thuộc về nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.