Ngõ Ô Y

Chương 5: Chương 5: Thế giới của hai người (1)




Bữa tiệc kết thúc, ngoại trừ nửa cốc rượu nhạt và một miếng bánh hạt dẻ nhỏ thì Tiểu Thất không ăn thêm thứ gì nữa, chủ yếu là do trời quá lạnh, đồ ăn vừa đưa lên là chủ bàn còn phải nói mấy lời xã giao, đến khi nghe xong đồ ăn cũng nguội, ăn vào lại sợ đổ bệnh. Thế giới này thứ nhất là không có nước truyền, thứ hai không có thuốc kháng sinh, chỉ bị cảm nặng cũng đủ dẫn đến chết người, cho nên mọi việc đều phải cẩn trọng, vì thế việc cơ bản của Tiểu Thất là cầm đũa làm dáng, cuối cùng chỉ gắp một miếng bánh ngọt. Theo như nàng thấy, những người cùng bàn cũng toàn làm vậy, trông mọi người có vẻ rất bận nhưng thực tế chỉ ăn mỗi bánh trái. Nên đồ ăn trên bàn, ngoài điểm tâm ra, những món khác gần như còn nguyên xi.

“Có lẽ nương tử mới tới nên chưa rõ, người ngồi đầu lúc nãy, là người mặc gấm hoa hải đường màu hồng, nàng ấy là người nổi tiếng ở chỗ chúng ta, đại nương tử Trịnh phủ, quy củ trong phủ nghiêm ngặt lắm.” Một vị phu nhân cỡ ba mươi tuổi ghé vào tai Tiểu Thất nhỏ giọng nói, dứt lời còn hé môi cười thầm.

Nhà chồng vị phu nhân này họ Trương, là đại nương tử của Hoài Hóa lang tướng nội phủ, nghe nói là thuộc hạ cũ của Lý Sở, vì nay Lý Sở tạm được điều đến doanh trại tiên phong Bắc phạt nên hai bên dần ít liên lạc. Còn nương tử Trịnh phủ mà Trương đại nương tử nói cũng là gia quyến của một lang tướng trong quân đội nội phủ, nghe giọng điệu của mấy người này thì hình như quản chồng rất ghê, tới mức “nổi tiếng” đến vậy. Tuy Tiểu Thất không muốn gần gũi quá với các vị phu nhân đây cho lắm – vì dẫu gì nàng cũng không phải là nương tử chính quy, nhưng tối nay cũng may nhờ có vị Trương phu nhân này lén kể nàng nghe không ít chuyện trong các phủ ở kinh thành, nhờ vậy mà nàng mới vấn an mọi người suôn sẻ, cho nên cũng chỉ nói nhiều với nàng ấy đôi lời.

Đang cười nói thì một nam hầu đến bẩm báo, nói Lý Sở uống quá chén, đang nghỉ tạm ở chái phòng Tây viện, mời nàng đến chăm. Đây là đại sự, thế là Tiểu Thất vội vã tạm biệt Trương phu nhân, thuận tiện cám ơn nàng ấy đã chăm sóc tối nay, sau đó mới dẫn Hồng Phất gấp rút đi theo người hầu.

Nàng vừa đi khỏi, ghế ngồi đã bị một phu nhân nhà nào đó chiếm lấy, là một người phụ nữ trung niên khoảng ba mươi tuổi, khẽ nhún người với Trương phu nhân rồi nói: “Phu nhân cảm thấy tiểu nương tử Lý phủ này như thế nào so với người trước?”

Trương phu nhân ngồi ngay ngắn, đáp: “Cùng là cô nương ở Ngô gia Du Châu, ắt cũng không thể kém cỏi được.”

Vị phu nhân kia cười lên: “Dù nói thế, nhưng theo ta thấy, tính cách người này mềm mỏng hơn so với người trước, dáng dấp cũng thanh tú hơn, ăn nói nhẹ nhàng, sau này ắt sẽ được thương yêu.”

Trương phu nhân nghĩ bụng, chuyện này còn cần bà nói ư, không thấy vừa rồi ta lôi kéo thế nào à. Tuy nói chỉ là di nương bồi gả nhưng suy cho cùng cũng có bối cảnh, lại xinh đẹp như thế, Lý Sở kia dẫu có ương ngạnh thế nào thì cũng là một người đàn ông bình thường, xưa nay nhi nữ tình trường, anh hùng nào chịu thấu, năm dài tháng rộng, chưa chắc đã không thể thành việc. Những người không có gia thế chống lưng như các nàng đương nhiên có ánh mắt sáng hơn người khác, nhân lúc tiểu nương tử này còn bé nhỏ mà bám víu, ắt sẽ có lợi cho tương lai của chồng mình.

Cánh phụ nữ rì rầm làm thành một vòng nhỏ nói chuyện riêng, nhìn những bàn khác cũng đều như vậy, ngay tới cả những quý phụ ngồi trên kia cũng thế – vốn dĩ những nơi thế này chủ yếu là để xã giao, chứ đâu phải tới ăn uống thật!

Tạm không nhắc đến chuyện tiệc tùng bên này nữa, lại nói đến Tiểu Thất một đường đi đến Tây viện.

Vừa bước qua cổng nàng đã cảm thấy không đúng, vì bài trí nơi này quá tinh tế, không giống phòng để tân khách dùng, lại thấy nha đầu hầu hạ bên trong ai ai cũng mặc áo gấm, khéo còn hơn cả tiểu thư con quan nhà bình thường chứ nói gì so với thị nữ hầu tiệc bên kia, nghĩ bụng, chắc hẳn tòa viện này là nội trạch của chủ nhân.

Gót sen bước nhẹ, theo hai thiếu nữ xinh đẹp cầm đèn lồng đi đến trước cửa một căn phòng nằm sâu ở phía Tây viện, chẳng đợi Tiểu Thất đẩy cửa, người ở bên trong đã mở ra, là hai tiểu tỳ dung mạo thanh tú, trông thấy Tiểu Thất thì nhẹ nhàng uốn gối, đợi Tiểu Thất đi vào rồi mới cúi đầu lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại Tiểu Thất và con ma men trên giường.

Nhìn cánh cửa trổ hoa đã khép, lại nhìn người trên giường, bụng dạ dấy lên cảm giác khác thường, sao bỗng có cảm giác dê vào miệng cọp thế này?

“Tướng quân?” Đi tới đẩy người kia vài cái, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chắc là đã uống quá nhiều.

Thở dài một hơi, nàng ngồi xuống giường cạnh hắn, tự lẩm bẩm một mình, “Bảo mình uống ít thôi trong khi lại say trước.” Đoạn ngoái đầu nhìn người đang nằm yên trên giường, gọi hắn thêm lần nữa nhưng vẫn vậy, “Nếu ngài mà tỉnh thì tôi đã có thể đỡ ngài về, cũng coi như có mà khai báo với ma ma.” Đúng lúc chán nản thì chợt ngoài cửa vang lên hai tiếng, theo bản năng Tiểu Thất dịch lại gần người trên giường.

Một tiểu nha đầu khẽ đẩy cửa ra, nhún người với Tiểu Thất, “Phu nhân nhà chúng tôi mời nương tử đến.”

“?” Mời nàng đến? Phu nhân Cao phủ?

Dằn xuống nghi vấn trong lòng, nàng lại nhìn người đàn ông trên giường một lần nữa.

“Nương tử yên tâm, bên ngoài đã có người phục vụ rồi.” Tiểu nha đầu tưởng nàng lo cho trượng phu nhà mình.

Chần chừ khoảng thời gian nửa chung trà, trong lúc đó nàng lau mặt cho ma men trên giường hai lần, rất hy vọng hắn có thể tỉnh lại, chí ít là nói cho nàng biết đang có chuyện gì để nàng còn chuẩn bị trước. Nhưng hắn không khác gì say như chết, thậm chí cũng không ngáy hay nói mớ, nàng đành đặt khăn xuống, theo tiểu nha đầu ra ngoài.

Đi sau lưng tiểu nha đầu băng qua hai cổng tròn, lại xuyên qua cửa thùy hoa, đến trước chính phòng ở một tiểu viện trang nhã, chưa kịp dừng chân thì người bên trong đã vén rèm lên, một làn hương thoang thoảng đưa đến, ngửi giống huân hương Xuân Thâm trong cung ngự dụng – cữu thái thái Mạc gia từng được ngự ban lúc vào cung, sai người đưa đến cho lão thái thái Ngô gia một ít, lão thái thái cảm thấy thơm quá, tuổi mình không hợp dùng nên giữ lại cho cháu gái dùng.

Không ngờ Cao phu nhân cũng năm sáu mươi tuổi mà lại thích dùng hương liệu của các tiểu cô nương như vậy. Nàng vừa nghĩ vừa được thị nữ trong phòng dẫn đi qua bình phong, thấy hai người phụ nữ một già một trẻ đang ngồi bên trên, người ngồi phía Tây chính là phu nhân Cao thái úy mà Tiểu Thất đã gặp, còn người ngồi phía Đông thoạt trông chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy, ăn mặc trang phục dành cho phu nhân đã có chồng, mặt mũi đoan trang, dáng vẻ cao quý, đặc biệt là bộ xiêm y vải gấm màu đỏ nhạt thêu hoa văn mẫu đơn trên người, nếu Tiểu Thất không nhầm thì đó là loại vải chỉ có người thuộc vương thất mới được dùng, gia quyến của quan viên bình thường mà mặc như thế là vi phạm quy chế, suy ra thân phận của vị phu nhân trẻ tuổi này không hề thấp, vì vậy nàng không dám nói năng tùy tiện, nhún gối làm chính lễ hai lần rồi cúi đầu đứng bên dưới.

“Đây là nha đầu mà Diên Sơ dẫn tới.” Cao phu nhân mỉm cười vẫy tay, gọi Tiểu Thất đến, “Là cô nương ở Ngô gia Du Châu.” Vừa nói bà vừa nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Thất.

Nghe Cao phu nhân giới thiệu, vị phu nhân trẻ tuổi ấy cũng vẫy tay với Tiểu Thất gọi nàng đến. Tiểu Thất đành chào Cao phu nhân một tiếng rồi đi tới

“Ta hay nghe vương gia nhắc đến Ngô huyện công ở Du Châu, bảo là người văn võ song toàn, cả thiên hạ này khó tìm được người như thế, lại khen di mẫu ở Mạc gia cũng đoan trang tú lệ, nhưng ta còn nhỏ nên chưa gặp bao giờ, nay thấy cháu gái của di mẫu, cuối cùng cũng biết lời chàng nói là thật, lại đây để ta xem nào.” Câu nói rất chặt chẽ, khẳng định tài hoa và tước vị của lão thái gia Ngô gia, lại khen sự cao quý của Mạc gia Trường Ninh, vừa mở miệng đã biến Tiểu Thất thành người mình, bỏ qua việc nàng vốn không thuộc dòng chính Ngô gia cùng với thân phận thị thiếp hôm nay, Tiểu Thất thầm than: Đúng là cao nhân!

Tiểu Thất bị nhìn từ đầu tới chân khoảng thời gian nửa chung trà, “Xinh xắn lắm, tính nết cũng dịu dàng thục nữ.” Vừa nói nàng vừa tháo một chiếc vòng bạch ngọc trên tay ra, đeo vào cổ tay Tiểu Thất, nhìn thôi cũng biết chiếc vòng này có giá trị liên thành.

Tiểu Thất hoảng hốt, ra vẻ sợ hãi vì được thưởng, thế là càng muốn từ chối đại lễ này, Cao phu nhân thấy thế thì trấn an nàng: “Theo vai vế thì ngươi phải gọi nàng ấy là di mẫu, đừng khách sáo thế.”

“…” Tiểu Thất có thể phản đối được nữa ư? Đương nhiên là không, bèn ngoan ngoãn cúi người đáp, “Tạ ơn di mẫu đã ban thưởng.”

Vị phu nhân trẻ tuổi gật đầu, “Ta chỉ mới đến kinh thành, thân thích có thể lui tới không nhiều, nay chúng ta nhận nhau, sau này gặp mặt một lần cũng tốt.”

“Di mẫu không chê Nguyệt Quân dại khờ là tốt rồi ạ.” Tên chính của nàng là Ngô Nguyệt Quân, được lão thái thái Ngô gia đặt, nhìn tên cũng biết bà coi nàng là con gái nhà họ Ngô.

Sau đó, dưới sự hầu cùng của Tiểu Thất, hai quý phu nhân lại tán gẫu mấy câu chuyện nhà. Gần đến giờ Hợi, vị vương phi ấy mới đứng dậy cáo từ, Tiểu Thất đi cùng Cao phu nhân tiễn khách, trên đường về Cao phu nhân lại giới thiệu với nàng thân phận của vị vừa rồi, là trắc phi Lưu thị ở Trang vương phủ, mẫu thân họ Mạc, là bà con xa của Mạc gia Trường Ninh.

Quay về phòng, Tiểu Thất lại hầu Cao phu nhân uống một chung trà rồi mới đứng dậy cáo lui. Vừa ra trước cửa, nha hoàn bưng một chiếc hộp chế tạo khéo léo to bằng bàn tay đưa cho nàng, nói là hương liệu được trong cung ban cho, lão phu nhân không thích dùng nên cho nàng đem đi. Tiểu Thất đang định quay vào tạ ơn nhưng lão phu nhân đã về tẩm viện, thế là đành thôi. Đến khi quay về chái gian ở Tây viện thì đã quá giờ Hợi ba khắc, cuối cùng người nào đó cũng đã tỉnh, tiểu tỳ đang hầu hắn uống trà, thấy Tiểu Thất về, tiểu tỳ lập tức đi ra khép cửa phòng lại.

Tiểu Thất đứng ở cửa nhìn hắn một hồi lâu, chắc chắn người này giả vờ say, vì trong mắt hắn không hề có vẻ là từng say.

“Đi đâu đấy?” Hắn thổi lá trà trong cốc, biết còn cố tình hỏi.

“Đi nhận họ hàng.” Tới gần hắn, nàng đưa cho hắn nhìn vòng bạch ngọc trên cổ tay và “cung hương” được ngự ban, “Vòng ngọc là được Lưu phi Trang vương phủ tặng, hương liệu thì Cao phu nhân cho.”

Hắn nhìn một cái, không giận cũng chẳng vui, bộ dạng hờ hững như thể chẳng liên quan gì đến hắn.

“Lưu phi kia nói sau này muốn thường xuyên qua lại với nhà chúng ta.” Đây mới là điều khiến nàng lo, kẻ dưới lấy lòng bề trên là chuyện bình thường, nhưng nếu bề trên chú ý quá nhiều đến người dưới, khiến ngươi phải bán mạng vì y hoặc bắt ngươi chịu oan thì đều không phải là chuyện tốt, mà rõ ràng Trang vương này đến là vì binh quyền trong tay hắn, cho nên nàng phải nói rõ với hắn.

“Bỏ chữ ‘nhà’ và ‘chúng’ đi.” Nhấp một ngụm trà, hắn thong thả nói.

“…” Người này ấu trĩ thật, “Nếu ngài không ưng thì tôi không lui tới với nàng ấy là được, cần gì nói những lời ấy.” Đoạn nàng thở dài, ngồi xuống ghế mềm ở dưới hắn, “Tôi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ở trong nội viện đã lâu, lại còn là nơi vắng vẻ như Du Châu, đâu hay những chuyện ở kinh thành thế nào. Nếu ngài sợ tôi làm liên lụy đến trong nhà thì có thể bảo ma ma răn dạy tôi mấy câu, hoặc là… đừng dẫn tôi đi nữa.” Nàng thực sự không muốn dính dáng đến ân oán hào môn chút nào đâu.

Nhận ra oán khí khi nàng nói câu cuối, hắn quay đầu nhìn nàng, đúng lúc nàng cũng nhìn sang, tầm mắt hai người chạm nhau, lần này nàng không lùi bước, cốt là muốn nói chuyện rõ ràng với hắn.

“Vừa nãy ngài giả say à?” Nàng hỏi.

Hắn giãn chân mày, cũng không phủ nhận.

Tiểu Thất thở dài thườn thượt, “Không phải tôi không biết nhà các ngài ghét tôi, cả Ngô phủ sau lưng tôi nữa, cảm thấy chúng tôi mặt dày vô liêm sỉ, mà thật ra… cũng đúng là vậy.”

Bốn chữ “cũng đúng là vậy” đã khiến hắn nhìn nàng thêm lần nữa, có lẽ không ngờ nàng lại thừa nhận thẳng thắn như vậy.

“Tôi cũng chẳng muốn nói với ngài mấy câu như mình bị ép buộc này nọ, đúng là tôi cũng đồng ý chuyện lên kinh, nhưng nguyên nhân vì sao tin rằng ngài hiểu rõ.” Ngô gia gửi thư đến, nói mấy hôm trước Gia Kích và Nguyên Nhâm đã được thả, chứng tỏ Lý gia và Ngô gia đã đạt được thỏa thuận ngầm, “Tôi biết dù tôi có thề thốt lập thệ thế nào thì các ngài cũng sẽ không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gieo họa cho nhà ngài.” Còn về phần Ngô gia muốn cái gì thì nàng không thể hỏi đến được, “Tôi chỉ có thể nói, ngày nào còn ở trong phủ thì tôi muốn ngày đó được bình an, dù gì bây giờ nơi này cũng là nhà của tôi, nên là… Sau này nếu có những chuyện như hôm nay, liệu ngài có thể báo trước một tiếng cho tôi biết được không?” Ví dụ như chuyện tối nay, nếu mà biết có người muốn làm khó hắn hoặc lôi kéo hắn, thì nàng đã chạy trước rồi!

“Nói cho cô để cô bỏ chạy hả?” Lý Sở nhướn mày.

“…” Người này cũng nhạy bén thật, “Ít nhất thì tôi có thể nghĩ cách không nhận quà của Lưu phi.” Thứ của phi nghĩa này đeo trên tay chẳng khác gì gông cùm!

“Không nhận lại càng phiền hơn.” Lý Sở nhìn lá trà trong cốc, nói.

“…” Cũng phải, không nhận tức là đã từ chối thẳng mặt, với cấp bậc của đối phương thì càng có thể khiến bọn họ chết nhanh hơn, “Vậy để về tôi đưa đồ cho ma ma, xem bà ấy định làm gì?” Đồ quý như thế, nàng có cảm giác mình không dùng nổi.

“Mấy ngày rồi ma ma đã mời đại phu những hai lần.” Không phải mới nói Lý phủ là nhà nàng ta ư? Sao lúc này lại ra vẻ như không liên quan gì thế kia?!

“…” Hắn muốn gây khó dễ đấy à, bọn họ đề phòng nàng không khác gì phòng trộm, tới nay nhà kho trong phủ trông ra sao nàng cũng chẳng hay, muốn giúp cũng giúp gì được.

“Cuối năm nhiều chuyện, một mình ma ma không thể phân thân hết, chuyện hậu viện, nếu xử lý được thì cô cứ xử lý đi.” Dặn dò như thế cũng chẳng khác gì ra lệnh.

Tiểu Thất ủ rũ gật đầu.

***

Sáng hôm sau, Tiểu Thất chủ động đến chỗ Vương ma ma nhận nhiệm vụ.

Vương ma ma vắt óc cả buổi, ngoài công việc thêu thùa ra, tạm thời giao cho nàng lo liệu phát tiền tháng và chuyện bếp núc.

Những việc này đều có quy định riêng của nó, trước làm thế nào sau cứ y vậy, chịu khó kiểm tra, nếu thiếu thì bù, hỏng thì phạt, với Tiểu Thất cũng chẳng phải là chuyện quá khó khăn.

Chuyện khó thực sự là vào sau hai mươi hai tháng Chạp, Vương ma ma phải đến điền trang ở ngoại ô kinh thành – mấy hôm trước chồng già và cháu trai của bà được phái từ Tần Xuyên đến điền trang, đã gần ba năm cả nhà chưa đoàn tụ, nên năm nay Lý Sở cho người đưa bà đến đoàn viên.

Trước khi xuất hành, Vương ma ma sai người gọi Tiểu Thất lại phòng mình, kể nàng nghe khái quát về tình hình ở hậu viện, những chuyện tiếp đón tiễn đưa đều đã sắp xếp xong, ngộ nhỡ có gì bất trắc, nếu không biết xử lý thì bảo nàng đến tiền viện tìm Lý Sở. Lại dặn nàng nhiệm vụ quan trọng nhất chính là chăm lo cuộc sống ngày thường cho hắn.

Tiểu Thất ngạc nhiên nhìn bà nửa buổi, nghĩ bụng không phải bà rất đề phòng không cho tôi lại gần hắn à? Sao giờ lại yên tâm bảo tôi đi chăm sóc hắn? Không sợ tôi quyến rũ chủ nhân ư?

Bà chỉ chốt hạ với nàng một câu: Đây là bổn phận của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.