Ngộ Phật

Chương 42: Chương 42: Đại Hội Thiên Cơ




CÁCH DÙNG CHUẨN CỦA ĐÀI SEN.

Chủ nhân giọng nói không định giết Giang Trừng, vì thế cô chỉ bị luồng áp lực khủng khiếp ấy ép quỳ một gối xuống đất, đấy là cô đã ra sức kháng lại rồi. -- Giang Trừng cố chống kiếm gỗ, thế mới không bị đè bẹp dí dưới đất.

”Ồ? Còn là một oắt con bướng bỉnh nữa cơ.”

Giang Trừng thoắt cái đã cảm nhận được áp lực trên người mình tăng dữ dội hơn, thanh kiếm trong tay hóa vàng, rắn rỏi chống trên nền đất, lưng cô như bị một đôi tay khổng lồ vô hình dí mạnh xuống. Tay nổi đầy gân xanh, răng nghiến kèn kẹt, vừa thầm chửi thề vừa vận công hòng kháng lại luồng áp lực này.

Chính lúc cho rằng mình không cự nổi nữa, cô chợt thấy người nhẹ bẫng, một giọng nam lạ khác vang lên, rằng: “Sư Tiếu lão tổ sao lại ở đây bắt nạt một đứa bé thế này.”

Giọng nam hồn hậu đã đè Giang Trừng hừ một tiếng, “Tống Dục lão tổ vẫn thích xen vào chuyện người khác như xưa! Ta chỉ đang dạy cho đứa oắt dám xông vào Đại hội Thiên Cơ này một bài học nhỏ thôi.”

Tống Dục lão tổ vạch mặt lão không thương tiếc, “Chỉ e ngài đang thừa dịp trút giận đấy thôi, đứa trẻ này hình như là đệ tử của Dung Trần sơn phái, ngài vẫn luôn mâu thuẫn với Sênh Phương, trận tỷ thí gần đây lại thua ngài ấy, thấy đệ tử trong phái ngài ấy lại kiếm chuyện gây sự, đấy không phải khí độ nên có ở lão tổ một phái.”Read more…

Sư Tiếu bị thúc vào vết thương lòng, giọng lại càng khó chịu hơn: “Tống Dục! Chưa đến phiên mi dạy dỗ ta đâu!”

Tống Dục lão tổ chưa đáp đã nghe vài giọng nói khác vang lên, một người có vẻ như đang hào hứng vì tấn trò hề này: “Sư Tiếu sao lại giận dỗi nữa thế kia.”

Một giọng nữ dịu dàng lại đứng ra giảng hòa, “Tống Dục lão tổ và Sư Tiếu lão tổ, chúng ta đến là để giải quyết vấn đề, ở đây cãi nhau vì chuyện nhỏ thế này không hay cho lắm.”

Lại thêm một giọng nghe như của thiếu niên: “Ơ hay, đứa bé này vào đây bằng cách nào nhỉ? Lạ ghê, để ta xem nào, Dung Trần sơn phái hả? Chẳng nhẽ Sênh Phương lão tổ đưa vào? Nếu là người ngài ấy đưa đến, vậy thì ngài ấy đâu?”

Giang Trừng đứng giữa nền đất trống trơn, nghe tiếng nói vọng lại từ bốn phương tám hướng lại không thấy ai, cũng không thể dựa vào giọng nói để đoán ra họ đang ở đâu. Cảm nhận được ánh mắt dò xét từ khắp nơi đổ về và cơn đau sau lưng, cô nghiến răng mắng thầm một tiếng, mặt mày lại vẫn bình tĩnh, chờ các lão tổ tạm ngừng mới thưa: “Giang Trừng là đệ tử của Dung Trần sơn phái, vô ý vào nhầm nơi đây, chẳng hay các vị tiền bối có thể chỉ cách ra cho đệ tử không?”

Còn không mau thoát ra ngoài thì đố ai biết được mình sẽ lại dính vào tấn rắc rối gì!

”Hừ, vào nhầm? Ta thấy mi hẳn là gian tế ma đạo, đến đây hòng dò thám tin tức, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua!” Ắt là lời của Sư Tiếu lão tổ - người có tư thù với lão tổ sơn phái Dung Trần, rặt một điệu quê quá hóa giận, không muốn bỏ qua cho Giang Trừng.

Luồng áp lực của Sư Tiếu lão tổ lại ập đến một lần nữa, Tống Dục lão tổ ban nãy đã cứu Giang Trừng ra tay luôn, “Sư Tiếu lão tổ đừng lớn lối quá, lạm sát người vô tội thì khác gì ma tu, ngài tu luyện đến nỗi nhập ma rồi à?”

Giang Trừng bị kẹp ở giữa rất đau khổ, tuy không còn bị kìm bởi áp lực từ một phía nhưng lại bị hai vị đại năng này xem như đấu pháp, sướng đấy nhưng ê đấy, giờ cô chẳng nhúc nhích nổi một phân.

Đang thế giằng co, giọng nữ dịu dàng ban nãy chợt vang lên: “Ấy? Phật quang này... Hẳn Thanh Đăng lão tổ đã đến rồi.”

Giang Trừng vừa nhộn nhạo đã thấy một dáng hình quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Vẫn bộ áo tăng trắng đã sờn, đôi giày tăng mòn vẹt, chuỗi hạt bồ đề, mi mày từ bi bình thản, dường như ngay khoảnh khắc trông thấy anh, Giang Trừng đã vô thức thả lỏng người.

Đối diện với ánh mắt sáng trong như thấu tỏ mọi điều kia, Giang Trừng mừng vui thấy rõ. Liền sau đó, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, lớp sương che mắt cũng như được ai đó vén ra, trông thấy mấy mươi vị đại năng với từng vẻ mặt khác nhau.

Đây là một vùng hư không, trên đầu và dưới chân là hằng hà sa số những vì sao, có khoảng trăm bục đá quây quanh một quầng sáng trắng êm dịu. Về phần bục đá, có cái có người, có cái không. Giang Trừng ôm kiếm gỗ được đại sư xách gáy đến một bục trống, vừa tới nơi, dưới chân đã nở đóa sen đá trắng, đại sư ngồi xếp bằng, Giang Trừng cũng đến ngồi kế anh.

Thường thì khi gặp nguy hiểm một mình người ta sẽ cố bình tĩnh đối mặt, nếu có cha chú ở đó họ mới vô thức ỷ lại, nhưng người trước giờ chưa từng có bề trên bảo vệ như Giang Trừng tại sao lại có phản xạ kiểu nắm chéo áo của đại sư thế kia? Sau khi thoát hiểm, Giang Trừng tập trung suy nghĩ vấn đề này.

”Thanh Đăng lão tổ chẳng hổ là Thượng Vân phật tử, vẫn luôn từ bi như vậy.” Một cô gái ngồi trên mây ngũ sắc cất tiếng. Giang Trừng nhận ra đấy là giọng nữ đã đứng ra can ngăn ban nãy.

Ở bục đá gần chỗ cô ta, một người đàn ông cao to đứng trên một ngọn lửa, sầm sì hỏi: “Thanh Đăng lão tổ có ý gì đây?”

Giọng này là của Sư Tiếu lão tổ từ đầu đã dằn mặt cô, liên tọi gây sự gì gì kia. Giang Trừng bĩu môi, nép vào người Thanh Đăng đại sư.

Thanh Đăng đại sư nhàn nhạt liếc Giang Trừng một cái, hỏi Sư Tiếu: “Nghĩa là?”

”Thanh Đăng lão tổ cứ thế đưa một kẻ không rõ lai lịch vào đây, không hợp quy củ, chóng nộp cho ta xử lý đi thôi!” Sư Tiếu bảo.

Thanh Đăng bất thình lình lục lọi ngực áo như đang tìm thứ gì đó, rồi như không thấy, anh lại chuyển sang sờ tay áo, sau đó thần bí rút một bọc quả hạch ra từ ống tay áo không rộng lắm kia, bảo Giang Trừng: “Thù Vọng nhờ ta mang cho cô.”

Giang Trừng đơ mặt, giờ là lúc nói chuyện này hả? Đón lấy bọc, Giang Trừng kéo gút thắt, bốc một vốc hạt không rõ tên kia, bắt đầu nhai tóp tép. Chỗ này rộng vậy, đại năng đông thế, thứ lỗi, cô phải ăn chút gì đấy cho đỡ sợ.

Cái ông Sư Tiếu kia tức nỗi phọt lửa ra đằng mũi luôn rồi, cao giọng quát: “Thanh Đăng! Mi chỉ là một thằng oắt vỏn vẹn hai trăm tuổi, tùy hứng làm xằng thế này, không xem ta ra gì...”

”Ngài đã hơn ngàn tuổi, thế?” Đại sư đáp.

”Đúng thế, lúc ta là lão tổ, mi vẫn chưa lọt lòng đâu, cứ...”

”Ha ha ha Sư Tiếu này, ý của Thanh Đăng lão tổ là, ngài đã già gấp mấy lần người ta nhưng tu vi lại bằng họ, có khi ít lâu nữa người ta sẽ vượt cả ngài, ngài lấy tư cách gì mà dạy dỗ họ.” Tống Dục lão tổ đứng cách Sư Tiếu một bục, cười giễu chẳng nể nang.

Sư Tiếu lão tổ sầm mặt giơ tay, một ngọn lửa đỏ xoáy thẳng đến chỗ Tống Dục lão tổ. Tống Dục phóng khoáng đứng trên chuôi một thanh kiếm khổng lồ cắm nửa vào bục đá, thấy thế chẳng sợ, cứ đứng cách một bục đấu pháp luôn. Ngoài họ ra, quá nửa trên trăm bục đá đã có người ngồi, nhưng các vị lão tổ ấy chẳng hứng thú gì với màn kịch này, vài người đến liếc còn chả thèm.

Thanh Đăng đại sư cũng không định tham gia vào chuyện họ, anh bình thản ngồi đấy, chẳng rõ đã thả hồn đi đâu hay như nào.

Xơi hết một vốc hạch, Giang Trừng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chốc chốc vẫn ngó sang hai người đang đấu pháp bên kia, thấy họ chẳng có vẻ gì là muốn ngừng thì bơ luôn, xoay đầu sang ngắm Thanh Đăng đại sư bên cạnh. Vừa nhìn, Giang Trừng đã phát hiện Thanh Đăng đại sư đang ăn gì đó.

Giang Trừng kéo tay áo anh, khẽ hỏi: “Đại sư, anh đang ăn gì vậy?”

Thanh Đăng xòe tay ra trước mặt cô, để lộ hai hạt sen trong lòng bàn tay.

Hạt sen đâu ra thế này? Thanh Đăng đại sư giấu đồ ở đâu vậy? Có thấy anh ta lấy túi càn khôn túi giới tử gì ra đâu.

”Muốn ăn thì tự khẩy.” Thanh Đăng đại sư bảo.

”Tự khẩy á?” Giang Trừng chẳng hiểu mô tê gì.

Thanh Đăng chỏ đài sen khổng lồ mà họ đang ngồi lên, Giang Trừng bấy mới phát hiện một cái lỗ mới khoét ở gần ngay trước mặt anh.

Ê ê, cái đài sen này không phải chỉ có công dụng làm ghế ngồi thôi hả? Lại còn mọc cả hạt sen ra cho khẩy nữa là như thế!

Thực ra cái đài sen này rất to, ngoài chỗ hai người họ đang ngồi thì còn cả một mảng trống, nhìn kỹ mới thấy đầy hạt sen. Giang Trừng lặng lẽ ngồi vào góc khoét hạt khiến cả đài sen an lành lỗ chỗ cả, được đâu chừng đầy một túi, cô mới quay về ngồi cạnh Thanh Đăng.

”Nào nào đại sư ơi ăn thôi, đừng khách sáo.” Giang Trừng nhét một vốc hạt sen xanh từ túi mình cho đại sư, Thanh Đăng cứ thế lặng lẽ xơi từng hạt theo kiểu ném thẳng vào miệng, khiến Giang Trừng đang chuẩn bị bóc vỏ đực cả mặt ra, hạt sen mà ăn kiểu đấy ấy hả? Sao không bóc vỏỏỏ!

Là đại sư thiếu hiểu biết hay cô nhầm, loại sen này phải ăn cả vỏ như thế mới đúng kiểu? Giang Trừng ngờ ngợ thử ném cả hạt vào mồm nhai như đại sư.

Mùi xốc ngập cả khoang miệng trong tích tắc, Giang Trừng thít chặt quai hàm, mặt mày cứng ngắc. Chưa từng ăn loại hạt sen nào dở như này, xoay sang nhìn đại sư, anh đang nhét tất những hạt còn lại vào túi Giang Trừng, không định ăn tiếp.

Đại sư, anh cũng thấy dở đúng không? Chắc chắn rồi! Chuẩn luôn chứ lại! Giang Trừng khổ sở nuốt hạt sen đắng nghét trong mồm xuống, mặt nhăn nhúm cả, sau đó chẳng còn dũng cảm đâu để xơi tiếp hạt thứ hai. Nhưng cô đã khẩy bao nhiêu là hạt, không ăn thì phí đi. Giang Trừng thử bóc vỏ, lạ là nó lại ngon.

Xơi được vài hạt, Giang Trừng nhận ra tấm lưng vẫn đau khi nãy đã hết ê ẩm.

Ầy, bởi mới nói tính tình đại sư thật là, Giang Trừng lẳng lặng bóc thật nhiều hạt, kéo tay đại sư sang, đặt vào. Đại sư lặng lẽ ăn.

Chủ nhân bục đá bên cạnh Thanh Đăng đại sư là một thiếu niên mặt mày non choẹt, nãy giờ cứ ngó sang Thanh Đăng và Giang Trừng luôn, thấy màn này mới cười khì hỏi: “Dường như Thanh Đăng lão tổ thương đứa bé này lắm, chẳng có nhẽ nó lại là con của ngài?”

”Ầy, Thanh Đăng lão tổ kín miệng chả chịu đáp câu nào, thôi bé con trả lời cũng được, cháu có phải là con riêng của Thanh Đăng lão tổ không?”

Thanh Đăng đại sư nghe đến đấy, rốt cũng xoay sang liếc cậu mặt sữa một cái, nhấc tay phất qua, một tấm chắn vàng lóe lên, sau đó Giang Trừng không còn nghe thấy giọng cậu mặt sữa nữa, chỉ thấy cậu ta mấp máy môi ra chiều bực bội, rồi lại nghiêng đầu nhìn cô mãi, như thể rất tò mò.

Sư Tiếu lão tổ và Tống Dục lão tổ bên kia cũng đã ngơi tay, là bởi chủ nhân của bục đá giữa họ đã thong dong đi vào, đấy là một người đàn ông với cây quạt vàng đen che già nửa gương mặt, mặc một bộ đồ ái ái, giọng điệu gợi đòn quen thuộc.

Đích thị là cái lão cứ luôn giễu nhại châm biếm, lại luôn cười trên nỗi đau người khác cô gặp trong hắc thất năm ấy, cũng là đầu sỏ ban nãy đẩy cô xuống tháp, khiến cô vào nhầm Đại hội Thiên Cơ này đây. Nghe Tống Dục lão tổ thân thiết gọi lão là Sênh Phương, Giang Trừng ê răng, dứt khoát kéo áo đại sư lên che mặt mình, không nhìn đỡ bẩn.

Sao sư môn cô cứ phải nhào nặn ra mấy cái kiểu ưa họa hại đệ tử thế này?

”Ấy, Sênh Phương, chẳng biết sao một đệ tử của của Dung Trần sơn phái nhà huynh lại vào được đây, ể, đang ngồi với Thanh Đăng lão tổ cơ à? Ủa, đứa bé này trông có vẻ thân với Thanh Đăng lão tổ quá nhỉ?”

Đôi môi sau cánh quạt của Bạch Sênh Phương nhếch lên ra chiều thú vị, đưa mắt nhìn sang, đáp bạn thân: “Ha ~ Ai mà biết tại sao nhóc con ấy vào được đây ~”

Sư Tiếu lão tổ vừa đấu pháp với Tống Dục, vẫn còn đang sưng xỉa mặt mày: “Đại hội sắp bắt đầu rồi, còn không vứt cái ngữ tôm tép nhà mi ra ngoài?”

”Giờ con bé đâu ra nổi, phải chờ hết Đại hội mới được ~” Bạch Sênh Phương hớn hở bảo.

”Vậy chẳng nhẽ lại để nó dự luôn Đại hội Thiên Cơ! Còn thể thống gì nữa! Nhỡ lộ ra cái gì thì ai chịu trách nhiệm đây!” Sư Tiếu quát.

Giang Trừng bên ấy khẽ chọt Thanh Đăng, “Đại sư, tôi nên làm gì bây giờ?”

”Cô nên ngủ.” Thanh Đăng đáp.

”Ừm.” Giang Trừng đập tay ra chiều bừng tỉnh, ngả người ra sau nhắm mắt.

Thanh Đăng đại sư đưa tay điểm nhẹ lên trán cô, thoắt cái cô đã ngủ thật, cuộn tròn người ôm kiếm nằm kế Thanh Đăng. Thanh Đăng bứt bừa một cánh sen trên đài, vừa đắp lên người Giang Trừng đã hóa thành chiếc chăn mềm mại. Chăn bao bọc cả người cô, chỉ lộ ra một gương mặt hơi tái.

Thanh Đăng lại liếc cô lần nữa, ngón tay thon dài cách không vạch đôi nét, một con chữ lấp lánh ánh vàng in lên trán Giang Trừng.

Lúc ấy, chủ nhân của hai bục đá cuối cùng cũng đã xuất hiện.

”Đã đủ mặt rồi, nên bắt đầu Đại hội Thiên Cơ thôi.” Một cụ già mặc đạo bào hắc bạch, tóc bạc phất phơ cất giọng trầm lắng: “Về việc hai thế giới nhập làm một lần này, giờ đã có thể chắc chắn một điều, thế giới chuẩn bị dung hợp kia là tử giới...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.