THOẠI: ĐẠI SƯ MỘT, EM TRAI KHÔNG.
”Nếu để tử giới nhập vào, e rằng chẳng bao lâu sau, thế giới này cũng sẽ trở thành cõi chết.”
Trên trăm bục đá lơ lửng giữa trời sao vĩnh hằng là trăm vị đại năng,
người thì kim quang thánh khiết không vướng bụi trần, người thì mây lành điềm tốt quẩn quanh, người thì kiếm khí sắc bén uy bức, người thì hỗn
độn khó thấu, người lại kín kẽ bình phàm.
Họ đều là trụ cột của cõi tu chân này, thế mà sau lời phát biểu của Mai
Tùng lão tổ của Vô Cực đạo quán, thì ngày thường có vênh váo ngang tàng
đến mấy, có bình thản hiền hòa tới đâu, giờ đây vẫn phải im lìm.
”Ngàn năm trước, trước lúc Hối Nguyệt bế quan, lần cuối gặp ta, nàng
từng bảo mình đã nhìn thấy một chuyện rất đáng sợ có lẽ sẽ xảy ra ở ngàn năm sau, đến lúc ấy, họa chăng cả thế giới này sẽ tận diệt, giờ mới
thấy lời nàng linh nghiệm.” Bất thình lình, một giọng nữ lạnh lùng cất
lên.
Họ nhìn về phía người nói, đấy là một cô gái mặc đồ đen đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng. Ba mảnh vảy thắm đỏ thấp thoáng nơi đuôi mắt và một con trăn đỏ khổng lồ nằm cuộn tròn bên cạnh đã tỏ rõ thân phận của nàng ta --
Một yêu tu. Cô gái này là Xích Hàn Y, lão tổ của đảo Ngân Hoàn ở biển
sương, là một người hễ nhắc đến lại khiến ai nấy phải nín lặng.
Có người hỏi lại: “Hối Nguyệt? Có phải là Mục Hối Nguyệt - lão tổ của Mục gia Thiên Cơ năm ấy không?”Read more…
Vừa dứt lời, xung quanh lại bắt đầu xôn xao trao đổi. Ở cõi tu chân, Mục gia Thiên Cơ là một gia tộc đặc biệt, người nhà họ chỉ tu lực thấu tỏ
điềm trời chứ không luyện thuật giết người, nhưng điềm trời nào phải thứ dễ dàng dò xét, thế hệ nào của họ Mục cũng ít con cháu, vì đạo trời
phạt tội nhìn trộm thiên cơ. Mục gia neo người nhưng tu sĩ thường không
dám trêu vào, vì họ Mục biết rất nhiều điều, chưa chừng sẽ đến lúc mình
cần nhờ vả.
Vả lại, mỗi khi cõi tu chân có chuyện gì lớn sắp xảy ra, nhà họ Mục luôn sẽ lên tiếng cảnh báo. Nếu không vì chuyện một ngàn năm trước, Mục gia
hẳn vẫn còn tồn tại đến tận ngày nay.
Nhắc đến chuyện ngàn năm trước, không ít người ngồi đây phải cau chặt
mày, một số lắc đầu thở dài, có kẻ còn lộ ánh mắt áy náy phức tạp.
Chừng một ngàn năm trăm năm trước đây, Mục gia Thiên Cơ xuất hiện một
người con gái xuất chúng giỏi giang, nàng là Mục Hối Nguyệt, vừa mới ra
đời đã thức tỉnh lực phụng thiên, thuở nhỏ đã thông hiểu điềm trời, càng hiếm thấy hơn chính là nàng lại có tấm lòng son, dẫu biết thói đời hiểm ác nhưng lại cực kỳ thiện lương, hễ gặp ai cần sẽ dốc lòng giúp đỡ, quả đếm không xuể số người chịu ơn nàng năm ấy.
Một trăm tuổi, nàng đã trở thành Phụng thiên nữ trẻ nhất lịch sử Mục gia Thiên Cơ, từ đấy về sau, nàng luôn đưa ra lời dự báo cảnh tỉnh mỗi khi
tai vạ xảy ra, tránh được rất nhiều thương vong. Năm trăm tuổi, cũng tức là một ngàn năm trước, Hối Nguyệt bỗng tuyên bố bế quan, sau đó lại dấy lên tin đồn, rằng nàng đã tìm thấy một món thần khí thượng cổ.
Phá Thiên kiếm - thần khí thượng cổ có thể phá được thành lũy của thế
giới, đến được thần giới đã trở thành truyền thuyết từ lâu, dẫu tu vi có kém thì chủ sở hữu Phá Thiên kiếm vẫn sẽ trở thành bán thần.
Chẳng ai chống nổi sự cám dỗ này, liền sau đó là một cuộc thảm sát, Mục
gia Thiên Cơ bị diệt bởi đám tu sĩ đầy dã tâm kia, toàn tộc họ Mục bỏ
mạng trong kiếp nạn này, còn Mục Hối Nguyệt, người khiến cả gia tộc lâm
vào cảnh ấy đã khổ sở giải thích nhưng mọi thứ đều vô dụng trước lòng
tham méo mó kia, cuối cùng, đối mặt với vô số lời cáo buộc ép uổng, nàng phải dùng thanh kiếm được đồn là thần khí Phá Thiên tự tận, tiêu hủy cả nó lẫn Mục gia, chẳng để lại gì ngoài một đống hoang tàn.
Trong số các lão tổ đang tham dự Đại hội Thiên Cơ đây, tuy không ai đích thân ra tay bức bách giết hại người nhà họ Mục, nhưng có những môn
phái, hoặc ít hoặc nhiều đã nhúng vào sự kiện ấy.
”Nếu ngàn năm trước, Mục Hối Nguyệt đã tiên liệu được nguy cơ này, tại sao không công bố?” Ai đó bỗng hỏi.
Xích Hàn Y đầy vẻ giễu nhại, giọng nói cũng lạnh lùng tựa gương mặt nàng ta, “Thuở ấy nàng chỉ tiết lộ cho mình ta biết, vì chuyện này quá hệ
trọng, nàng bảo phải bế quan xem xét kỹ hơn, nhưng lúc nàng hao tổn thọ
mạng để tra dò, khôn nguôi lo lắng cho cái thế giới này, thì đám tham
lam nào đấy lại giết cả nhà họ Mục, bức tử nàng ấy, chỉ vì một lời đồn
chẳng rõ thực hư.”
Lại có kẻ phật ý: “Xích lão tổ đâu cần căm hờn đến vậy, chuyện đã qua
lâu như thế, tội gì giữ chặt không buông, năm ấy ngài vì nó mà đã giết
bao nhiêu là người, vẫn chưa đủ ư? Còn nữa, Xích lão tổ này, ngài đã
biết chuyện, tại sao không nói sớm!”
”Ha ha ha! Nực cười quá thôi, tại sao không nói ư, vì ta nghĩ thế giới
này sẽ sạch sẽ hơn nếu bị hủy diệt chứ sao.” Đôi con ngươi của Xích Hàn Y thít lại và hóa đỏ sẫm, lạnh lùng chòng chọc nhìn kẻ vừa lên tiếng.
Người nọ cũng sa sầm mặt mày, nặng nề bảo: “Ba môn phái đi đầu dấy can
qua năm ấy, giờ đã lụi tàn theo dòng chảy của thời gian, hầu như tất cả
những ai tham dự chuyện thuở xưa đều đã chết. Nhờ ơn Xích lão tổ thôi,
ngài giết bao người thế kia vẫn chưa thỏa nỗi căm hờn, bấy nhiêu năm vẫn canh cánh trong lòng, giờ đây lại buông toàn lời mặc kệ tồn vong của cả thế giới như vậy, theo ta, Xích lão tổ không đủ tư cách dự Đại hội
Thiên Cơ!”
Vì tham gia sự kiện thuở ấy, đệ tử cưng của vị này đã bị Xích Hàn Y giết, giờ người ta tỏ thái độ cũng là lẽ tất nhiên.
”Nếu không vì muốn chiêm ngưỡng nét kinh hoàng và nỗi ăn năn trên gương
mặt từng người ở đây, ta đã chẳng thèm đến cái Đại hội Thiên Cơ này, tại sao nó lại được gọi là Thiên Cơ? Thiên Cơ - điềm trời, cái gì là điềm
trời, chẳng ai trong số bọn mi nhìn thấu cả, ha ha ha ha ~”Xích Hàn Y
cười u ám, phất tay biến trăn đỏ khổng lồ dưới chân thành một chú rắn
nhỏ quấn lấy cổ tay, lắc mình rút đi, chẳng ai kịp ngăn.
Xích Hàn Y năm ấy là bạn thâm giao của Mục Hối Nguyệt, một dạo còn có
tin đồn rằng họ sắp kết thành đạo lữ. Trận tai kiếp năm ấy, Xích Hàn Y
khéo thay lại đang đi tìm một vật gì đó ở chốn hoang vu, lúc nàng ta trở về thì cả gia tộc họ Mục đã lụi tàn.
Sau sự kiện đấy, Xích Hàn Y như đã biến thành một người khác, trước đây
nàng ta thích màu trắng, tuy lạnh nhạt ít nói nhưng chưa bao giờ vô cớ
giết ai, là một mỹ nhân băng giá được nhiều tu sĩ theo đuổi. Còn nàng
của hôm nay lại lạnh lùng vô tình, áo đen đơn độc, luôn buộc lụa tang
trắng. Nàng thờ ơ với tất cả mọi chuyện, chỉ không nể nang ai khi nhắc
đến việc thuở xưa.
Năm ấy quay về, phát hiện Mục gia đã tận, Xích Hàn Y một thân một mình
giết rất nhiều tu sĩ thuộc ba môn phái dẫn đầu công kích họ Mục, dùng
trọn mười năm trừ sạch những kẻ từng giết người Mục gia, và nhiều năm
sau đó, nàng vẫn không dừng việc truy sát các tu sĩ từng tham dự năm ấy, đắc tội vô số người.
Vì ra tay độc ác, nàng đụng vô số đợt vây công, nếu không nhờ liên tiếp
đột phá cảnh giới, tu vi ngày càng cao, không ai làm gì được, e rằng
nàng đã chết từ lâu.
Mọi người thấy Xích Hàn Y rời đi mới trật tự lại. Mai Tùng lão tổ - Thái thượng trưởng lão của Vô Cực đạo quán thở dài: “ Giờ đây có truy cứu
chuyện năm xưa cũng đã chẳng còn ý nghĩa, việc trước mắt phải làm chính
là tìm cho ra cách ứng phó, là người tu chân, dù không còn đường sống,
vẫn phải tìm cho ra tia hy vọng cuối cùng.”
Người nói: “Đúng, đương nhiên phải thế.”
Kẻ bảo: “Tu luyện vốn đã là hành động nghịch thiên, giờ vẫn chưa đến hồi nguy cấp, cớ gì phải lo lắng đến vậy?”
Mai Tùng lão tổ lại nói: “Hiện nay đã có sáu nơi xuất hiện tình trạng
dung hợp, năm trong số sáu nơi đã chậm lại, tạm trong tầm khống chế,
nhưng chẳng rõ vì sao tốc độ dung hợp ở nơi cuối lại rất nhanh, đã đến
mức báo động, hơn thế nữa, đấy không phải nơi mà người thường có thể
vào.”
”Đấy... là đâu?”
Mai Tùng lão tổ chậm rãi buông lời: “U Tổ mộ.”
Nhiều người vừa nghe đã biến sắc.
Mấy vạn năm trước chư pháp hưng thịnh, tu hành là xu hướng, khí thiên
địa đậm đặc, tu sĩ bất kể giống loài lần lượt phi thăng lên thần giới,
xuất hiện không ít nhân vật cực kỳ lợi hại. Trong thời đại mà mọi tu sĩ
đều mơ ước đến kia có một cô gái, tên tuổi đã thất truyền, nhưng nàng
được mọi người tôn xưng là U Tổ.
Giờ đây khí thiên địa đã loãng, người có tư chất tốt ngày càng ít, tốc
độ tu luyện ngày càng chậm, đã lâu lắm rồi không còn ai phi thăng nổi.
Cũng có nghĩa là, sau trận đại kiếp của vạn năm trước đã chẳng có lấy
một người phi thăng, tu vi cao nhất cũng chỉ là ở Đại Thừa kỳ.
Đại kiếp thuở xưa hầu như đã giết sạch tu sĩ, thời ấy, chính U Tổ đã bảo vệ không ít người, sau đó còn truyền lại đạo thống, có thể nói, U Tổ
chính là lão tổ của toàn bộ linh tu ngày nay.
Mộ U Tổ ở núi Hồn Tức thuộc Cực Bắc giá rét, là thánh địa của linh tu.
Giờ đây, mộ U Tổ lại bị tử giới xâm thực, đúng là nan giải.
”Chỉ có Thượng Vân phật tử các đời truyền thừa xá lị của Chúc Tức thủy
tổ mới vào được U Tổ mộ chứ người thường thì không, bởi thế, chuyện này
đành phiền Thanh Đăng lão tổ rồi.” Mai Tùng dứt lời, mọi người đưa mắt
nhìn sang Thanh Đăng vẫn luôn bình thản.
Thanh Đăng nom vô cùng thánh khiết, ngồi nghiêm trên đài sen đáp: “Ừm.”
•••••
Giang Trừng lại mơ thấy em trai rồi, chỉ có hai chị em sống với nhau nên từ nhỏ thằng bé đã rất ngoan, mười lăm tuổi đã lén đi làm thêm. Giang
Trừng nhớ lần đầu tiên bắt gặp em trai làm thêm, đấy là một hôm tan tầm, trên cầu vượt. Cậu đội mũ, lí nhí phát tờ rơi, trông có vẻ rất ngượng.
Người qua kẻ lại chẳng ai chịu nhận, cậu cứ lúng túng đứng đấy, đáng
thương vô cùng.
Giang Trừng khi ấy đã bật cười, bước đến quàng giỏ vào cổ cậu, đón lấy xấp tờ rơi.
”Chị?” Cậu ngạc nhiên, ngượng ngùng nhìn cô.
”Để chị dạy em cách phát tờ rơi nhé.” Giang Trừng vỗ mặt em trai, cười bảo.
Đêm ấy, cô dắt em trai về nhà sau khi xong việc, vì mang giày cao gót
mới, lại hoạt động nhiều mà chân đau và gót rách da, em trai chăm chú
nhìn một hồi, hỏi cô có muốn mang giày mình không.
Giang Trừng mang giày thể thao của em, còn cậu thì đi chân đất, cầm đôi
cao gót của chị. Đi được nửa đường, Giang Trừng ngồi xổm xuống, vỗ lưng
mình, “Nào, để chị cõng em, đoạn đường trước mặt đang sửa, đi chân đất
sẽ bị thương đấy.”
Cậu nằng nặc không chịu, cuối cùng, cậu mang giày mình, cõng Giang Trừng chân đất về nhà. Giang Trừng nằm trên lưng em, vịn đôi vai gầy của cậu
em còn bé, xót xa đong đầy đáy mắt.
•••••
Vừa tỉnh lại, Giang Trừng đã phát hiện mình đang nằm trên lưng ai đó, cô hơi hốt hoảng vì giấc mơ vừa nãy cũng từa tựa vậy. Nhưng cô đã tỉnh táo lại ngay, tấm lưng dày rộng vững vàng này khác hẳn với tầm vóc gầy yếu
của em trai trong mộng.
Giang Trừng ngẩng đầu, có một tích tắc nào đó đã bị choáng bởi mái đầu
trọc phản sáng kia, phải đưa tay lên che mắt. Ồ, là đại sư đang cõng cô
à.
”Chuyện này đành phiền Thanh Đăng đại sư rồi.”
Nghe thấy giọng nói này, Giang Trừng tức khắc nhận ra mình đã rời khỏi
Đại hội Thiên Cơ, giờ đang ở gần tòa tháp cao quen mắt kia. Ngoài cô và
đại sư đang cõng cô thì còn hai người nữa, một người là ông cụ râu bạc
phơ mặc đạo bào hắc bạch đã gặp trong Đại hội, người kia thì cô quen.
Người đứng sau lưng ông cụ là Hạc Kinh Hàn, nam thần núi tuyết cũng đóng bộ trắng đen, đeo song kiếm hắc bạch.
Giang Trừng ngoan ngoãn nằm trên lưng đại sư, cười chào Hạc Kinh Hàn.