THUỐC THỬ.
Thanh Đăng không bảo Giang Trừng xuống, Giang Trừng cũng lơ luôn, cứ
thoải mái thảnh thơi nằm trên lưng anh, để anh cõng qua cả mảng hoang
tàn.
Vừa nãy, Mai Tùng lão tổ , Thái thượng trưởng lão của Vô Cực đạo quán -
ông cụ nghe đâu khá lợi hại kia chỉ nói đúng hai câu đã dắt Hạc Kinh Hàn đi mất, suốt thời gian ấy, Giang Trừng vẫn vờ làm cá mặn trên lưng đại
sư, không nhích lấy một cái.
Đại sư sải từng bước vững vàng, được một lúc, Giang Trừng mới lên tiếng: “Đại sư, sư tổ nhà tôi chơi xỏ tôi đấy, trước đó tôi chỉ đang ngoan
ngoãn ngắm ráng chiều trên tháp, tự dưng bị ông ý đẩy xuống, rồi lại tự
dưng lọt vào Đại hội, nếu không nhờ anh đột ngột xuất hiện, chắc tôi bị
bắt nạt đến chết mất thôi.”
Ý thức được mình cứ như mấy đứa trẻ về mách phụ huynh vì bị người ngoài
ăn hiếp, Giang Trừng hắng giọng, chuyển đề tài, “Đại sư, anh có việc
phải làm nhỉ...”
Mái đầu bỗng được đại sư xoa vài cái, nếu cô không lầm thì cử chỉ này
ngập tràn ý dỗ dành. Giang Trừng ngậm miệng lại ngay, ngượng ngùng đến
lạ, cô lớn vậy rồi, làm nũng gì nữa chứ. Nhưng cô nhanh chóng tự an ủi
lấy, đại sư đã cao tuổi thế kia, đây chỉ đơn giản là thiện chí của bậc
cha chú thôi, hoàn toàn chẳng có gì sai trái hết!Read more…
Giang Trừng nhảy xuống đất, vuốt phẳng quần áo nhăn nhúm của mình, “Lần
này lại phiền đại sư rồi, không còn sớm nữa, tôi nên về thôi.”
Giang Trừng tưởng đại sư sẽ gật đầu hoặc chẳng tỏ vẻ gì mà đi như trước
đây, nào ngờ anh lại đứng đấy, dặn dò một câu: “Những ngày sắp tới nhớ
cẩn thận hơn.”
Chưa bao giờ được dặn dò như thế, Giang Trừng được “yêu” mà run, ngơ ra
hồi lâu mới bật cười, rạng rỡ tự nhiên vô cùng, “Tôi biết rồi, chỉ cần
không gặp ai ghê gớm như bọn anh, tôi đánh không lại nhưng chạy thì dư
sức. Đại sư, anh cũng cẩn thận nha ~”
Thân thiết tạm biệt đại sư, tâm trạng Giang Trừng khá tốt, ngự kiếm
nhanh hơn nhiều. Nhưng vui tới đâu cũng chỉ đến nơi tạm trú ở núi Vô
Định là bay sạch.
Từ lúc sư phụ đến đây, ngày nào cũng sẽ nghe thấy tiếng cười của nàng,
một là lôi đồ tôn Phong Hữu Chỉ đi đánh bạc, hai là trêu đại đồ đệ Bạch
Linh, cả tiểu viện rộn ràng vô cùng, nhưng hôm nay, vừa bước vào sân,
Giang Trừng đã cảm nhận được độ đông cứng của không khí.
Sư phụ Bạch Nhiễm Đông của cô ngồi giữa viện, Bạch Linh và Phong Hữu Chỉ đứng sau lưng nàng. Lần đầu tiên sắc mặt Bạch Nhiễm Đông kém đến thế,
lạnh lùng nhìn chàng trai tuấn tú gầy ốm đứng trước mặt. Chàng trai da
tái cười khổ, ánh mắt không giấu nổi vẻ sốt ruột.
Chàng trai này dường như không khỏe lắm, đang được người khác dìu, người dìu chính là Hứa Thanh Sương, đồ đệ của Tạ nhị sư bá vú em, cũng chính
là cô nàng chẳng biết tại sao lại vô cùng ghét tam sư tỷ Trịnh Dao, hễ
gặp chị là lại thối mặt kia.
Chắp vá những tin tức mà mình hóng được trước đó, Giang Trừng đoán chàng trai bệnh tật đang được Hứa Thanh Sương dìu chính là anh trai Hứa Lam
Kiều của nàng ta, gia chủ Hứa gia Thương Nguyên.
Trước khi đến sơn phái Xuất Trần mừng cưới, sư phụ bảo cô rằng tam sư tỷ Trịnh Dao đã đến Hứa gia Thương Nguyên, ngó tình hình này, chẳng lẽ chị ba nhà cô đã gặp chuyện gì rồi?!
Vừa nghĩ đến đây, tim Giang Trừng đánh thịch một cái. Sau khi đến sơn
phái Dung Trần, tam sư tỷ Trịnh Dao là người đầu tiên bày tỏ thiện chí
với cô, sau này còn săn sóc cô chu đáo, Giang Trừng thật lòng xem chị là bạn thân, tình hình hiện tại khiến cô không kìm nổi lo lắng.
Giang Trừng đoán đúng, Hứa Lam Kiều đến đây là vì Trịnh Dao.
Hắn gạt tay em gái, loạng choạng quỳ xuống đất, tuy vậy, sống lưng vẫn
thẳng như trúc, “Bạch sơn chủ, Trịnh Dao đã nguy cấp lắm rồi, tôi biết
ngài giận, nhưng Trịnh Dao chờ không nổi nữa, xin Bạch sơn chủ cứu
nàng.”
”Hừ, đồ đệ ta ta khắc cứu, nhưng ta không muốn chuyện này lại tái diễn
đến lần thứ ba, lần đầu tiên Dao Dao suýt đã bỏ mạng, mới khỏe lại đã
thêm lần nữa, mi cho rằng Dao Dao sẽ luôn may mắn như vậy à!” Bạch Nhiễm Đông vỗ bàn thật mạnh, khi bỡn cợt nhường chỗ cho uy nghiêm, trông nàng hơi đáng sợ.
Hứa Lam Kiều quỳ thở gấp dưới đất cố gượng cơ thể bệnh tật, buông tiếng
cam đoan ngay chứ không định phân bua: “Vâng, tôi thề bằng chính mạng
mình, chuyện này tuyệt đối sẽ không tái diễn đến lần thứ ba... Bạch sơn
chủ hẳn phải biết, dẫu có chết tôi cũng không muốn tổn thương nàng
ấy...”
”Xời.” Bạch Nhiễm Đông cười nhạt, thấy hắn chật vật quá mới không đơm
lời nữa, “Rồi, đừng lê la ở đây nữa, đi thôi. Sương Sương, con bắn tin
bảo sư phụ mình đến Thương Nguyên đi, lần này lại phải phiền huynh ấy
rồi.”
Hứa Thanh Sương mơ màng luống cuống, nhìn anh trai đang quỳ dưới đất,
lại ngó tiểu sư thúc nghiêm mặt ngồi kia, bối rối gật đầu, “Con, con
biết rồi.”
Giang Trừng lặng lẽ bước đến sau lưng Bạch Nhiễm Đông, bấy mới hỏi: “Sư phụ, tam sư tỷ xảy ra chuyện rồi ạ?”
”Ừ.” Bạch Nhiễm Đông đứng dậy, “Tam sư tỷ nhà con không ổn lắm, giờ đang ở Hứa gia Thương Nguyên, nhị sư tỷ nhà con cũng đang ở đấy giữ mạng cho nó, giờ mình cũng sang thôi.”
”Còn chỗ này?” Giang Trừng hỏi.
”Kệ chứ, nói gì thì nói, đồ đệ nhà bà quan trọng hơn nhiều.” Bạch Nhiễm
Đông sầm mặt, chuẩn bị lấy linh khí ra. Hứa Lam Kiều được Hứa Thanh
Sương dìu dậy vội bảo: “Bạch sơn chủ, tình hình nguy cấp, chúng ta nên
về bằng thoi thần hành.”
Thoi thần hành là một thứ rất đắt, không những lúc chế tạo phải tiêu tốn vô vàn nguyên liệu quý hiếm, mà số linh thạch phải bỏ ra khi sử dụng
một lần còn khổng lồ đến mức khuynh đảo được một gia tộc tu chân nhỏ.
Thoi thần hành là thứ mà ngay cả các gia tộc tu chân bậc trung cũng
không có nổi, ở cái cõi tu chân này, chẳng mấy nhà muốn thì chế thích
thì xài như Hứa gia Thương Nguyên, tán gia bại sản chứ đùa.
Bạch Nhiễm Đông liếc hắn, không còn giận như ban nãy nữa, thật ra thì
chuyện này cũng do đồ đệ khờ nhà nàng tự nguyện, chỉ tại nàng quen bao
che người mình, hễ gặp gã này là lại không vui, thái độ lồi lõm, “Cái
thân tàn của cậu mà chịu nổi một chuyến thoi thần hành nữa á? Vừa về đến lại lăn đùng ra đấy, thế chẳng phí đi bao nhiêu hi sinh Dao Dao phải
chịu để cứu cậu à?”
”Tôi không sao, Bạch sơn chủ, chúng ta đi thôi.” Hứa Lam Kiều ngăn em gái chực muốn nói lại, khăng khăng một lời.
Hứa Lam Kiều trông thì bệnh tật, nhưng nắm chức gia chủ họ Hứa nhiều
năm, chuyện hắn đã quyết thì không ai ngăn nổi, vậy là cả đám dùng thoi
thần hành rời sơn phái Xuất Trần, về thẳng Hứa gia Thương Nguyên.
Tốc độ của thoi thần hành sánh ngang mức đốt linh thạch của nó, có điều
lại sinh ra dòng khí không quá tốt đối với những người bệnh tật như Hứa
Lam Kiều, phải nói là hắn quá yếu, tý ty gió thế này ngay cả người không có tu vi như Phong Hữu Chỉ còn chịu được. May mà chỉ cần một tuần trà,
thoi thần hành đã vọt một phát quá nửa cõi tu chân đến Hứa gia Thương
Nguyên, hạ trực tiếp xuống nội viện.
Hứa gia có diện tích lớn, chỉ một cái sân thôi đã như mê cung, bày biện
đủ loại núi giả cây cảnh như những hộ giàu non nước Giang Nam, tất cả
thanh thoát tinh tế chuẩn theo phong cách vùng này. Cảnh đẹp là thế
nhưng chẳng ai trong bọn có tâm trạng ngắm, mọi người vội vàng đến chủ
viện của Hứa Lam Kiều, Trịnh Dao đang ở đấy.
Hứa Lam Kiều vừa về đã được một đám linh bộc vây lấy đưa nước hầu thuốc, có điều lại bị hắn tái mặt gạt phắt ra mà chẳng nhìn lấy một cái. Được
em gái dìu, Hứa Lam Kiều đưa bọn Bạch Nhiễm Đông đến tận cửa phòng Trịnh Dao mới ngừng lại, dằn bớt cơn thở dốc, lảo đảo hành đại lễ với Bạch
Nhiễm Đông, bảo: “Nàng ấy ở trong, nhờ Bạch sơn chủ vậy.”
Bạch Nhiễm Đông dẫn Bạch Linh vào, Giang Trừng kéo đồ đệ Phong Hữu Chỉ,
nháy mắt vài cái rồi để gã lại chỗ anh em họ Hứa, mình thì vào theo sư
phụ sư huynh.
Tam sư tỷ Trịnh Dao đã lâu không gặp đang nằm trên giường, nom có vẻ rất yếu, cứ như sẽ chết bất cứ lúc nào. Nhị sư tỷ Yến Phù Tô cô chỉ mới
chạm mặt một lần thì đang ngồi bên giường bắt quyết phối thuốc, xong
xuôi mới rót hết vào miệng Trịnh Dao. Sau khi uống thuốc, khí sắc Trịnh
Dao tốt hơn, được một lúc lại tái dần.
Thấy sư phụ đến, nỗi lo lắng đáy mắt nhị sư tỷ Yến Phù Tô mới nhạt bớt.
”Tô Tô, sư muội con sao rồi?”
”Nguy kịch hơn cả lần trước, cô đần này khoét cả nửa đoạn yêu mạch của
mình ra cho cái tên ngoài kia.” Yến Phù Tô hầm hừ, lườm Trịnh Dao đang
hôn mê trên giường.
Bạch Nhiễm Đông nghe thế xông thẳng tới giường véo mặt Trịnh Dao chẳng
thương tiếc, Giang Trừng đứng nhìn kề đấy suýt đã bước tới ngăn, Sư phụ! Chị ba đang bệnh nặng lắm đấy!
”Sư phụ, con tìm được một cách, có lẽ có thể đúc lại yêu mạch.” Yến Phù
Tô chợt bảo, “Có điều đợi con ba đần này hết nguy kịch hẵng bàn, nếu nó
không qua khỏi, con chả bỏ công nghiên cứu cái thứ ấy làm gì, phí thời
gian đi.”
Giang Trừng: Ba đần, là tam sư tỷ đấy hả...
”Nhị sư tỷ, cách gì?” Trịnh Dao mới còn hôn mê đã tỉnh lại một cách thần kỳ, yếu ớt hỏi.
Thấy chị ấy như vậy, Yến Phù Tô rốt vẫn không thể ác cho trót, hừ một
tiếng: “Ta đọc được trong một quyển sách cổ, ở Cực Bắc có một loại thiên sinh linh mạch, nếu rèn nó bằng cách đặc chế của ta, có lẽ sẽ hòa được
vào người, sau đó lại uống kèm thuốc ta phối, tuy không có uy lực như
yêu mạch trời sinh nhưng chí ít vẫn tu luyện được, cơ thể cũng không yếu bệnh mãi như thế.”
Trịnh Dao nghe đoạn mắt sáng rỡ, lộ rõ ý van nài.
Yến Phù Tô nói tiếp: “Nhưng chỉ là suy đoán chứ ta chưa thử, không biết
ổn không, nếu thành công thì ta đã nói với muội từ sớm, đâu đến nỗi để
muội thành thế này!” Nói một hồi lại sầm mặt không thèm ngó nữa.
Trịnh Dao bật cười, “Chỉ cần... có xác suất thành công... là được...
Muội nợ chàng quá nhiều... Nếu có thể đúc lại linh mạch cho chàng... thì tốt quá rồi...”
”Đủ rồi, sắp chết tới nơi còn luyên thuyên cái gì, nghỉ ngơi cho đẫy,
nên nhớ, muội mà không qua khỏi thì ta mặc xác cái tên ngoài kia.” Yến
Phù Tô lạnh lùng tuyên bố, điểm huyệt cổ gây mê Trịnh Dao.
Tam sư tỷ đang bệnh đó! Mấy người ai nấy bạo lực thế có ổn không vậy!
Giang Trừng lặng lẽ tránh xa nhị sư tỷ ra, mà chị ba với Hứa Lam Kiều
ngoài kia là chuyện gì ấy nhờ, tò mò quá đi mất! Không biết đồ đệ có
hiểu lệnh dò la tin tức của mình không.
Chẳng bao lâu sau, nhị sư bá đã bơ phờ đến nơi, sau đó, bốn người gồm sư phụ, nhị sư bá, đại sư huynh và nhị sư tỷ ở lại phòng cố giữ mạng cho
tam sư tỷ, còn Giang Trừng, cô đứng canh cửa.
Chực chờ ngoài cửa còn có anh em họ Hứa, Hứa Lam Kiều vẫn bệnh bệnh như
cũ, Hứa Thanh Sương đứng kế bên anh trai hốc hác lặng lẽ hơn trước
nhiều, chốc chốc lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.
Thấm thoát đã mười lăm ngày, chập tối hôm ấy, cửa phòng khép kín rốt đã
mở ra, Bạch Nhiễm Đông đi đầu duỗi eo, bảo Hứa Lam Kiều đang tựa cột
rằng: “Dao Dao vẫn chưa chết được, nhưng ta thấy cậu mà không đi nghỉ
thì sẽ tệ hơn nó đấy.”
”Đa tạ Bạch sơn chủ, tôi đã chuẩn bị khách phòng, mời Bạch sơn chủ đi nghỉ.” Hứa Lam Kiều nói.
Đại sư huynh đi ngay sau sư phụ, trông chẳng có vẻ gì là mệt mỏi, hai
người đi rồi thì vú em Tạ nhị sư bá cũng bước ra, ông trông thấy Giang
Trừng đứng ngoài cửa lại kéo tới quan tâm dặn dò một hồi, chẳng biết lôi từ đâu ra một đống đồ ăn tự làm, hiền hậu nhét tất cho Giang Trừng.
Vài năm không gặp, Tạ nhị sư bá vẫn là vú em - thầy mẫu giáo năm ấy. Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc Tạ nhị sư bá hài lòng rời đi, Giang Trừng vừa định vào phòng thăm tam sư tỷ Trịnh Dao, lại nhận ra nhị sư tỷ vẫn
đang đứng bên cạnh.
”Nhị sư tỷ?”
”Muội thu xếp một chút, ngày mai đến Cực Bắc tìm thiên sinh linh mạch với ta.” Yến Phù Tô bảo.
”Sao lại là em?” Giang Trừng không hiểu.
”Vì chỉ có muội là rỗi nhất.” Nụ cười bừng nở trên gượng mặt xinh đẹp
của Yến Phù Tô, “Lần đầu gặp muội đã bị hai tên cặn bã vô dụng bắt bí
tới độ chạy tứ chạy tung, chuyến này đi với ta, nếu vẫn rởm dời như vậy
thì cứ trở thành nguyên liệu chế thuốc của sư tỷ nhé, đỡ rách việc hơn.”
Giang Trừng lạnh sống lưng, cuống quýt gật đầu.
Xưa giờ đáng sợ nhất vẫn là mấy ông mấy bà ưa nghiên cứu khoa học, câu này cấm có sai.