Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 41: Chương 41: Phiền phức lại kéo tới




"Vũ Tình, em nghe thấy anh mà đúng không?"

Cửa phòng này đâu có cách âm đâu, Cố Kình Quân tin chắc những gì mà mình nói cô đều nghe thấy được.

Vũ Tình như một con thỏ nhỏ đang cố trốn khỏi sói xám, hai tay đưa lên che lấy tai mà dựa lưng mình vào cánh cửa.

Nhưng kỳ lạ là cô đã cố che tai mình hết mức có thể rồi nhưng thanh âm của Cố Kình Quân vẫn giống như một lời ma chú lọt vào tai cô, giọng nói trầm ấm của anh khiến mặt cô đỏ lựng.

"Anh xin lôi, là do anh đã không khống chế được tâm tình."

Cố Kình Quân nói rồi ngưng gõ cửa, anh cũng quay lưng mình ngồi dựa vào cánh cửa, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với cô: "Em giận anh cũng được, nếu em thấy khó chịu thì hôm nay anh sẽ ra ngoài.

Nhưng đã đến giờ cơm tối rồi, em không thể bỏ bữa được.

Như thế sẽ làm hại tới bản thân."

Cố Kình Quân nói rồi kiên nhẫn đợi một lúc nhưng lại chẳng thấy có hồi âm gì cả.

Anh thở dài một tiếng toan định đứng lên.

Nhưng lúc anh chỉ vừa mới chống tay xuống đất thì thanh âm của Vũ Tình đã truyền tới từ phía sau cánh cửa: "Em...

Em không phải là giận anh đâu.

Em chỉ là quá bất ngờ, cho nên mới..."

"Nhưng em đã nói ghét anh mà?"

Từ khi Vũ Tình nói lời đó ở công ty, tâm trạng anh như người ngồi trên đống lửa, cứ cảm thấy hết sức lo lắng lẫn bồn chôn.

Vũ Tình nghe Cố Kình Quân nói xong liên trở nên lúng túng.

Quả thật lúc đó cô đã nói vậy, nhưng là do Vũ Tình đã giận quá mà lỡ lời thôi.

Cố Kình Quân đối với cô tốt như vậy, cô làm sao có thể thật sự giận anh được cơ chứ? Vũ Tình đâu có phải là sói mắt trắng đâu? "Anh hiểu nhầm rồi.

Em đâu có...

Ghét anh đâu."

Âm thanh của Vũ Tình càng lúc càng nhỏ lại, chính cô cũng không biết mình nên giải thích thế nào để Cố Kình Quân hiểu được.

"Nhưng em đang tránh mặt anh mà? Thế chẳng phải em ghét anh rồi còn gì nữa?"

Cố Kình Quân trầm giọng, thanh âm giống như một đứa bé đang dỗi hờn vậy.

Em...

Em không đói."

"Không đói thì không ăn tối sao?"

Anh vừa bới cơm vào bát cho cô vừa nói.

"Em..."

Vừa mới định lên tiếng thanh minh thì cái bụng rồng của cô đã kêu lên một tiếng, trực tiếp tố cáo lời nói dối trắng trợn của chủ nhân.

Vũ Tình thật không biết giây phút này bản thân nên có biểu hiện gì.

Mặt cô hết trắng rồi lại xanh, sau đó chuyển sang ửng hồng, thật sự là khôn lường biến hóa.

Cố Kình Quân nhìn cô cười đến tươi, ngay cả khi nói dối anh cũng thấy Vũ Tình thật sự quá đáng yêu.

Nếu Zapunzel để lông chân, cô ấy sẽ có một đôi tất.

Còn nếu bây giờ có một cái hố ở đây, Vũ Tình nhất định sẽ không chút do dự mà nhảy vào.

Mất mặt! Thật là quá mất mặt rồi.

Vũ Tình càng nghĩ càng nản lòng, tới câm đũa cũng run hết cả tay lên.

Cố Kình Quân thấy cô run như cầy sấy, anh không nhịn được mà đưa tay lên che miệng cười.

Tiếng cười khúc khích của Cố Kình Quân càng làm cho Vũ Tình cảm thấy ngượng ngùng hơn.

"Sao vậy? Em mà không chịu ăn là anh đút em ăn đấy nhé?"

"Em...

Em tự ăn là được rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.