"Mới một thời gian ngắn không gặp thôi mà xem ra khẩu khí của em lớn lên không ít nhỉ?"
Tấn Phong nâng cằm Vũ Tình lên, ép buộc cô nhìn vào đôi mắt giống như đang phát ra tia lửa của mình.
"Buông tay ra, chúng ta đã không còn quan hệ gì rôi.Nếu anh còn làm loạn, tôi sẽ gọi bảo vệ đến lôi anh đi"
Vũ Tình cứng cỏi lập tức thay đổi cách xưng hô.
Cô cảm thấy càng nhường nhịn thì Tấn Phong càng được nước lấn tới, cho nên cô không muốn tiếp tục nhịn nữa.
"Em thật sự giống với một con mèo hoang đó"
Tấn Phong mở lớn hai mắt mà nhìn cô.
Anh quả thật vạn lần không nghĩ tới Vũ Tình bây giờ lại có thể xù lông lên mà đấu khẩu với anh như vậy, không còn sợ sẽ làm mất lòng anh sao? Cô trước kia vẫn luôn bám lấy anh, anh nói gì cô cũng không dám cãi nửa lời kia mà? "Để tôi xem ai có thể đến cứu em"
Tấn Phong nói rồi đem đầu cúi xuống, định phủ môi mình lên môi Vũ Tình.
Nhưng anh còn chưa đạt được mục đích thì một bên má đã truyền đến cảm giác buốt đau.
Một tiếng "chát"
giòn giã vang lên.
Lúc Tấn Phong định thần lại thì liền có thể nhận ra người vừa đây mới ra tay tát mình là Vũ Tình.
Bàn tay của cô tuy nhỏ nhưng lực tay lại rất lớn, khiến cho anh không có phòng bị gì nên mặt liền nghiêng đi.
"Ra ngoài."
Vũ Tình kéo chăn lên che qua ngực mình rồi tức giận đỏ bừng mặt nhìn Tấn Phong mà quát.
Anh vừa rồi là mới định làm gì vậy? Định hôn cô sao? Tại sao sau bao nhiêu chuyện xảy ra anh còn có thể bình thản đối diện với cô như vậy chứ? Cứ cho là Tấn Phong không cảm thấy ngượng ngùng gì, nhưng hiện tại Vũ Tình quả thật không thể nào tiếp thu nổi sự đụng chạm của anh.
Vũ Tình ngửi được mùi tanh tưởi đang xộc lên trên cánh mũi, cô liền muốn ngồi bật dậy mà chạy đi nôn.
Nhưng Tấn Phong giống như đã nhìn thấy rõ tâm tư của cô, anh nhanh chóng cắt đứt mọi đường lui của Vũ Tình, đem bàn tay to ấn lên mặt cô, đè cô xuống giường rồi dùng tay lướt trên hàng cúc áo mà Vũ Tình đang mặc.
Đã từng làm chuyện người lớn với anh một lần, cho nên cô cũng không ngu ngốc đến độ không biết người đàn ông này đang tính làm gì mình.
Lần trước bị cưỡng bức đến mất đi lần đầu, cô chẳng có cách nào phản kháng.
Nhưng đã được một thời gian rồi, lẽ nào cô vẫn chấp nhận để bản thân tiếp tục yếu đuối, nhu nhược như trước, vẫn để cho anh tuỳ tiện khi dễ, muốn làm gỉ thì làm sao? Không! Vũ Tình không chấp nhận.
Cô phải chiến đấu, nhất định phải chiến đấu.
Cố Kình Quân bảo bọc cô trong suốt thời gian qua, không phải để cho cô trở nên yếu mềm không có khả năng tự vệ.
Cô không thể nào để cho người khác tuỳ tiện dẫm đạp mình như thế.
"Tên khốn nạn.
Mau thả tôi ra."
Ngay khi nói ra câu này, Vũ Tình cũng thật không ngờ bản thân lại có thể có lúc cứng miệng đến như thế.
Từ trước đến nay cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới lại có một ngày mình lớn miệng măng Tấn Phong với ngữ khí khinh thường nông đậm giống như đang đe doạ anh như vậy.