Đánh giá: 0.0/10 từ 0 lượt
Bốn năm trước, cô từ từ đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu cùng với ánh mắt cực kỳ thuần khiết nhìn anh, chân thành mà ẩn hàm xin lỗi. Cô khom lưng thật thấp hướng anh bái một cái, cuối cùng cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, em không thể cưới một người đàn ông mà em không yêu.”
Bốn năm sau, anh nói: “Mỹ nữ đi nơi nào vậy? Tôi tiễn em một đoạn đường nhé.”
Cô kinh ngạc một chút, chờ khi thấy rõ người ngồi trong xe mới khẽ nhíu mày, lùi về sau vài bước: “Thật xin lỗi, tôi không quen anh.”
Cằm chống trên cánh tay, anh khẽ cười: “Phải vậy không? Tôi lại cho là hai ta có quen nhau từ trước rồi kia.”
Cô mày nhíu lại càng chặt hơn, hít sâu một hơi mới lên tiếng: “Em thật không nhận ra anh, Lăng Khiên!”
Anh là vị hôn phu bị cô vứt bỏ, cô là con mồi anh truy đuổi suốt đời!
Bình luận truyện