Chúng tôi vội vàng trở lại hoàng cung, nghe mấy tiểu nô tài nói thái tử đang chơi bóng ngoài sân. Tôi chạy tới, đúng lúc thấy Dương Kinh Thiên, hắn đang có ý định nhắm bóng vào người biểu ca. Thân làm muội muội lại thấy ngọc bội như sắp rơi ra, tôi xông xáo chạy ra đỡ bóng bằng mặt hộ biểu ca, hứng trọn cú đá BỤP một tiếng rất lớn.
NGỌC ĐÀM!!!!! Biểu ca tôi sợ quá vội vàng chạy tới đỡ tôi dậy, huynh ấy liên tục gọi tên tôi. Xem ra vẻ mặt giỡn đùa của huynh ấy đã biến đổi thành vẻ mặt lo lắng cho tôi.
Dương Kinh Thiên cũng hoảng ko kém khi thấy tôi bất ngờ dùng mặt chặn đứng cú đá mà hắn vốn định dùng sức hòng trả thù biểu ca.
Đau quá! Ko chảy máu mũi mới lạ, tôi sờ mũi, mắt thấy Dương Kinh Thiên định động vào người, tôi né tránh úp mặt vào người biểu ca: Huynh đưa muội về nhà đi.
Ừ, để ta đưa muội về.
Đằng sau Ngọc Đàn đã chuẩn bị kiệu để biểu ca đưa tôi về. Vì lo ko biết Dương Kinh Thiên có nhìn thấy ngọc bội ko tôi mới mở màn nhìn lại chỉ thấy hắn với gương mặt buồn bã pha chút thẫn thờ, bàn tay khi mà định trạm vào tôi vẫn cứng đờ trên ko trung.