Biểu ca đưa tôi về nhà thì trời đã sẩm tối, ngồi trong phòng đợi Tiểu Tuyết bưng nước nóng tới. Nghĩ tới chuyện hắn biết tôi chính là cô gái mà hắn đang tìm kiếm bỗng nhiên mặt mày tôi xanh lét như tàu lá chuối.
Mặc dù rất lo lắng nhưng tôi vẫn cố trấn tĩnh bản thân để có thể ngủ một giấc ngon lành. Sáng hôm sau đang ngủ, Ngọc Đàn chạy hồng hộc tới, muội muội thản nhiên tốc chăn lên để gọi tôi dậy.
Nếu tỷ ko chịu dậy, cha sẽ đích thân tới gọi tỷ dậy đó.
Rõ ràng khi ấy tôi đang mơ được tay trong tay cùng với Đình Nhân ngao du thiên hạ thì bất ngờ gương mặt đầy giận dữ của cha lù lù xuất hiện khiến tôi giật mình ngã ngựa. Cái lưng đau ê ẩm của tôi sau cú ngã từ giường xuống, hoá ra chỉ là mơ nhưng sát khí vẫn còn ở quanh đây.
Tôi nhanh chóng mặc y phục cùng Ngọc Đàn vào cung, diện kiến hoàng hậu. Ko ngờ sau khi tặng cho tôi một cú bóng sấm sét Dương Kinh Thiên vẫn tỏ ra bình thường, thậm chí ko hề ăn năn, hối lỗi. Nay hắn diện áo bào, dáng vẻ rắn rỏi, tuấn tú, khôi ngô của hắn vô tình giết chết biết bao trái tim các vị tiểu thư khuê các.
Đợi mọi người đã tới đông đủ, lúc này Hoàng hậu từ tốn nói: Mục đích ta gọi các người tới đây là muốn công khai danh tính của thái tử phi - người sau này sẽ trở thành hoàng hậu đứng đầu hậu cung.
Ánh mắt Dương Kinh Thiên đượm buồn, trong suốt buổi chầu chỉ có mình hoàng hậu là người lên tiếng, còn hắn ngồi lặng im như pho tượng. Mặc cho các tì nữ bưng hết sơn hào hải vị từng món ra, hắn cũng ko buồn động đũa.
Thái độ này là sao đây? Tôi ko thể cắt nghĩa nổi.