Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 90: Chương 90: Ai là anh trai của em? 8




Ách…… Quả đào nhỏ sững sờ đứng tại chỗ.

Hôm nay sau khi tập múa xong, Thẩm Mặc Trần quả nhiên là không có đến phòng nhạc tìm cô bé, Lăng Vân nhìn vè mặt mất hồn mất vía của Đào Tử, thấy lạ liền hỏi “Đào Tử, cậu sao vậy, có phải cơ thể lại không khỏe hay không?”

Đào Tử nhìn thoáng qua cuối hành lang, mới quay đầu nhìn Lăng Vân lắc lắc đầu, nói “Tớ không sao đâu.”

Triệu Tuyết nhìn đồng hồ, nói “Đào Tử, chồng cậu hôm nay sao lại chưa đến đón cậu?”

Đào Tử nhớ đến lời Thẩm Mặc Trần nói sáng nay, im lặng không trả lời.

“Nếu không để mình đưa cậu về.” Lăng Vân nhìn Đào Tử bằng đôi mắt xinh đẹp chất chứa đầy hi vọng, chỉ cần không có Thẩm Mặc Trần, cậu tin bằng năng lực của cậu, khẳng định có thể theo đuổi được Đào Tử.

Đào Tử suy nghĩ, vẫn là lắc đầu, xách cặp lên, ba bước lớn hai bước nhỏ đi ra khỏi phòng nhạc, trong miệng cũng không quên chào hai bạn của mình “Tớ đi trước, các cậu nhớ khóa cửa cẩn thận nha.”

Triệu Tuyết nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Đào Tử, trong lòng biết rõ mà cười cười.

Lớp học nâng cao môn vật lý Thẩm Mặc Trần đang theo học ở phòng thí nghiệm tống hợp cách phòng nhạc cũng không xa, Đào Tử nhớ rõ cậu đã nói qua, bọn họ học ở phòng số một lầu một phía đông.

Đào Tử thở hồng hộc mà chạy đến cửa phòng thí nghiệm, nhìn một vòng trong phòng, trên bảng đen một đống công thức lộn xộn, trong phòng có bày bảy đến tám bàn học, chỉ còn lại năm ba người học sinh đang thu dọn sách vở, ánh mắt Đào Tử đảo nhìn từng người, cuối cùng dừng lại ở cuối phòng, có hai cái đầu đang chụm lại.

một cái đầu trong đó là Thẩm Mặc Trần, một một cái khác.... Bởi vì là quay lưng về phía Đào Tử, cho nên Đào Tử không nhìn thấy mặt, chỉ từ dáng vẻ, biết chắc đấy là một bạn nữ sinh.

Đào Tử từ từ đi đến cửa phòng học, cuối cùng cũng thấy rõ, Thẩm Mặc Trần với vẻ mặt đầy dịu dàng cầm bút viết gì đó trên giấy, mà bạn nữ sinh kia là nhìn anh với ánh mắt sùng bái, đáy lòng không che dấu ái mộ.

không ví vì cái gì, Đào Tử thấy trong lòng khổ sở, Thẩm Mặc Trần rất ít khi cười dịu dàng với mình như vậy, tất cả đều là nhận lấy vô số ánh mắt khinh bỉ từ anh, sau đó còn thuận miệng nói cho cô biết nên dùng công thúc nào, lời giải ra sao, mà giờ đây, anh ấy lại có thể cười dịu dàng với nữ sinh khác, thậm chí rất có kiên nhẫn mà cầm bút, viết lên giấy, từng bước một chỉ cách tính cho nữ sinh ấy.

Đào Tử nghĩ nghĩ, rồi chậm rãi đi vào, từ tốn ngồi trên ghế phía trước bọn họ.

Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn nhìn thấy bé ngốc, thái độ trên mặt trong nháy mắt trở nên bình tĩnh nhạt nhẽo.

Nhưng bạn nữ bên cạnh cậu lại có chút xấu hổ nhìn Đào Tử,trong trường ai cũng biết Tô Đào và Thẩm Mặc Trần là một đôi, dù cho là thường ngày mấy cô gái nhỏ luôn thích Thẩm Mặc Trần đi nữa, nhưng ngại cậu là người lạnh nhạt khó đến gần, cho nên không ai dám tiến lên trêu chọc cậu.

Chỉ là hôm nay lúc tan học, Thẩm Mặc Trần tự nhiên lại chủ động đến hỏi cô có chỗ nào không hiểu hay không, tuy rằng trong lòng cô rất buồn bực lại không chịu nỗi mị lực của Thẩm Mặc Trần, có thể cùng cậu ta ở riêng cùng một chỗ, cho dù là một chút, cũng đủ làm các nữ sinh khác hâm mộ rồi.

Ánh mắt Đào Tử lướt đều trên người bọn họ, sau đó lại đột nhiên nở ra nụ cười tươi sáng, nhìn Thẩm Mặc Trần, ngọt ngào nói “Chồng ơi, anh tự mình giảng bài cho chị ấy á?”

Bàn tay nắm bút của Thẩm Mặc Trần run lên, nhất thời vậy mà không đoán ra suy nghĩ của quả đào nhỏ.

Nhưng đàn chị kia thì lại, rất xấu hổ đứng lên, nhìn Đào Tử nói “ đã nói xong rồi, làm trễ giờ về của hai cậu, thật là ngại quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.