Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 91: Chương 91: Ai là anh trai của em? 9




“Sao lại vậy ạ?” Đào Tử nhìn nữ sinh kia, cười rất hiền lành thêm bộ dáng vô hại, ngọt ngào nói “Em hôm nay muốn ngồi xe bus về, hai người cứ cứ tiếp tục, nghĩ bao lâu cũng được, em liền không quấy rầy nha.”

nói xong, liền đứng lên, đi thẳng ra khỏi phòng học.

Để lại nữ sinh kia ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu mới quay đầu nhìn Thẩm Mặc Trần hỏi “Hai người cãi nhau hả?”

Vẻ mặt Thẩm Mặc Trần xanh mét, không có trả lời, yên lặng đem giấy bút thu dọn, trực tiếp đứng dậy, rời đi

(Mèo: Này, này, không cần vứt bỏ con gái nhà người ta lại chứ!!!

Thẩm Mặc Trần: cô tránh ra cho tôi.”

Quả đào nhỏ deo cặp xách lắc lư đi tới cổng trường, vừa đi vừa đưa tay dùng sức mà đánh bồn hoa bên cạnh, trong miệng lầm bẩm nói “ Cho anh dịu dàng với người khác nè, cho anh giảng bài cho người khác nè, cho anh không đưa em theo, đánh chết anh, đánh chết anh...”

Chỉ là đánh đến sung sướng, bàn tay nhỏ đột nhiên bị một bàn tay ấm áp khác giữ chặt, Đào Tử ngẩng đầu nhì, liền thấy Thẩm Mặc Trần đang nhìn mình với vẻ mặt đầu phức tạp.

“Làm gì đó? Nhanh như vậy đã giảng bài xong rồi sao?” Quả đào nhở trừng mắt với cậu, giận dữ hỏi.“Ừ.” Thẩm Mặc Trần nhạt nhẽo lên tiếng, liền lôi kéo quả đào nhỏ đi đến nhà giữ xe.

“anh kéo em làm gì, anh không phải đã nói em tự mình ngồi xe bus về nhà sao?” Quả đào nhỏ dùng sức giãy giụa, không ngờ Thẩm Mặc Trần lại nắm chặt lấy cổ tay cô, căn bản là không thể để cô có cơ hội thoát ra được.

Thẩm Mặc Trần không nói lời nào, chỉ là sắc mặt lại càng thêm đen.

“Ô ô, đau, anh nhẹ tay một chút!!’’ Quả đào nhỏ nhìn tay cậu đang nắm chặt tay mình càng lúc càng thêm sức, nhịn không được kêu đau, vừa ngẩn đầu liền thấy Diệt Tuyệt Sư Thái đang từ xa đi đến hướng bọn họ, quả đào nhỏ giống như thấy được cứu tinh, lớn tiếng cầu cứu “cô ơi, cô ơi!!”

Diệt Tuyệt Sư Thái nghe được tiếng gọi, nhìn hai người bọ họ, trên mặt thần sắc ngưng đọng một chút, chậm rãi đến gần, gật đầu hói “đã trễ như vậy sao còn chưa về nhà, lại không đến lớp tự học, đi lung tung trong vườn trường làm cái gì.”

Quả đào nhỏ không ngừng dùng ánh mắt nhìn cô như muốn nói, tay nhỏ của cô đã bị Thẩm Mặc Tràn tàn nhẫn chà đạp, ai biết được Diệt Tuyệt Sư Thái coi như là không nhìn thấy..

Sư Thái!! Người không phải đối với tác phong của học sinh vô cùng gắt gao sao!!!

Sao bây giờ lại nhìn một nữ sinh nhỏ bé yếu ớt bị cái tên gia hỏa cầm thú này lôi kéo trên đường như vậy, cô còn làm bộ như không thấy a~~~!!!

Có lẽ là ánh mắt của Đào Tử quá mức ai oán, Diệt Tuyệt Sư Thái rốt cuộc cũng chịu nhìn đến cô nàng, mỉm cười hiền lành nói “bạn học Tô Đào, ngoan ngoàn nhanh cùng chồng về nhà đi nhé.”

Quả đào nhỏ hóa đá.

Diệt Tuyệt Sư Thái lại nhìn hai tay bọn họ đang nắm chặt lấy nhay, nhẹ nhàng lắc đầu thở dài nói“Aizzz....Tuổi trẻ thật tốt, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.”

Quả đào nhỏ chịu hết nỗi rồi, trong lòng không ngừng gào thét.

Nhưng Thẩm Mặc Trần lại rất bình ĩnh nhìn Diệt Tuyệt Sư Thái, lễ phép cúi đầu, nói “Nhanh sẽ về ạ, côgiáo, hẹn gặp lại, cô đi thong thả ạ.”

nói xong liền lôi kéo quả đào nhỏ nào đó cả thể xác lẫn tinh thần bị tàn phá, đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, trực tiếp lôi đi.

Để lại Diệt Tuyệt Sư Thái với ánh mắt yêu thương hiền lành nhìn theo.

Quả đào nhỏ bị Thẩm Mặc Trần cưỡng chế ngồi lên sau xe đạp, rồi tự mình lên xe, không nói lời nào, hướng nhà mà chạy về.

Đúng lúc vào giờ tan tầm, xe tới lui trên đường, rộn ràng tấp nập, dòng xe cứ ngươi chạy ta đuổi theo, một cái cùng mọt cái đều vội vã muốn nhanh chạy về nhà.

Thẩm Mặc Trần mang theo quả đào nhỏ lướt qua dòng xe, quẹo trái rẽ phải, vòng qua xe đạp, vượt qua xe điện, thậm chí còn muốn đua với ô tô.

“anh...anh chạy chậm chút đi!!!” Quả đao fnhor ở phía sau oa oa gào to, cũng bất chấp Thẩm Mặc Trần nổi giận, hia tay nhỏ ôm chặt lấy eo cậu, sợ cậu sẽ đem mình ngồi phía sau ném xuống.

Trả thù!! Đây nhất định là quả hồng trả thù!!!

Quả đào nhỏ căm giận mà nghĩ, nhịn không được, nhìn bòng lưng Thẩm Mặc Trần hung hăng liếc trắng mắt.

Chỉ là cô bé không nhìn thấy được vẻ mặt của Thẩm Mặc Trần,lại đang nổi lên một tia tươi cười.tốc độ xe cũng chậm lại.

Ngày xuân gió ấm nhẹ nhàng thổi lên mặt, mấy ngày trước thời tiết còn lúc ấm lúc lạnh, mấy ngày này độ ấm đã tăng cao, cơ bản là có thể mặc áo ngắn tay.

Quả đào nhỏ ngồi sau, vui vẻ huýt sao, nhìn chân trời dần dần trầm xuống, hoàng hôn nhuộn thành mộ màu vàng ấm áp, trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ, không biết nhiều năm về sau, mình cùng Thẩm Mặc Trần có còn quan hệ như thế này hay không?

“Chuyện đó....” Quả đào do dự một chút, vần là không có đem hai chữ chông ơi ra khỏi miệng “anh liền sẽ thi tốt nghiệp vào đầu tháng ba, nghĩ muốn thi vào trường cao trung nào chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.