Đoàn xe lên đường, cuốn theo một lớp bụi dày đặc.
Vào thời gian này, nhóm người làm việc tạp vụ đều không có việc gì làm, bọn họ theo sát từng bước phía sau đoàn xe, túm năm tụm ba cười đùa nói chuyện. Làm việc vặt thế này chủ yếu là nô lệ, cũng có một số ít là thứ dân cường tráng. Bọn họ mặc trên người một loại quần áo bằng vải bố thô ráp, bên hông có buộc một tấm da thú, đi chân trần.
Bên hông của bọn họ cũng có đeo một thanh kiếm – là kiếm trúc. Thanh kiếm trúc này là vũ khí duy nhất của bọn họ, một khi gặp phải bọn cường đạo giặc cướp, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào cái này mà chống đỡ.
Còn ở trong xe lừa, có xếp đầy loại hàng hóa, Ngọc Tử “Thuộc đội tạp công”, nói cho chính xác là từ khi nàng bắt đầu xuất phát, đều sẽ giống như đám tạp công kia. Cho nên, nàng cũng đi theo đằng sau xe lừa, dùng hai chân để đi bộ. Lúc này, một bao muối đã được lão Cung mang trên lưng. Cung là kiếm khách, có quyền lợi là được cưỡi ngựa.
Ngọc Tử đưa mắt tìm phụ thân, vừa mới ngẩng đầu, lão Cung cũng quay đầu lại nhìn nàng. Đối diện với ánh mắt lo lắng của phụ thân, Ngọc Tử nhìn ông ấy cười sáng lạn, đưa tay vẫy vẫy.
Trên đường lớn, một đám bụi lớn bay mù mịt, người ngựa lũ lượt đi qua, lớp bụi dày kia cứ càng lúc càng bốc cao, càng không thể tan đi được, trong nháy mắt, bụi đã bám đầy đầu, đầy mặt Ngọc Tử.
Đi liên tục khoảng chừng một canh giờ, nàng đã mệt mỏi không chịu nổi, mồ hôi túa ra. Thế nhưng, nàng không thể kêu mệt, thậm chí không dám lau mồ hôi. Trên mặt nàng, trên gáy vẫn còn được bôi đầy nước bùn và tro, Ngọc Tử có phần lo lắng, nếu mình mà lau mồ hôi, nàng sẽ biến thành một con mèo hoa luôn.
Đám tạp công tụ tập lại thành một nhóm, bọn họ tò mò quan sát Ngọc Tử, nhưng không có ai tiến lên chào hỏi gì nàng. Đáng lẽ Ngọc Tử còn nhỏ tuổi, lại là người mới tới, hẳn là nàng phải chủ động tới chào hỏi. Thế nhưng nàng còn chưa tới gần bọn họ đã có thể ngửi được trên người bọn họ phát ra một mùi hôi khó ngửi, làm sao còn dám tới gần?
Nhưng phải biết rằng, lúc này những người bình thường cũng không có thói quen tắm rửa thường xuyên hay ưa sạch sẽ. Đúng lúc hai chân Ngọc Tử nặng như chì, cuối cùng đã không thể bước thêm được nữa thì đoàn xe bỗng nhiên chậm lại. Có một người cưỡi ngựa quất ngựa tới, dọc theo đoạn đường của đội xe hét lớn, “Tạm nghỉ ngơi, ăn bữa sáng! Tạm nghỉ! Ăn bữa sáng!”
Một hồi tiếng hoan hô nho nhỏ vang lên. Xem ra, cảm giác mệt mỏi vô cùng không chỉ có một mình Ngọc Tử. Đoàn xe chậm rãi ngừng lại. Đoàn xe dừng lại, nhóm tạp công bắt đầu bận bịu không thôi. Cả nhóm vội vàng nhấc nồi lên, lấy đồ ăn ra. Những việc này, Ngọc Tử nhìn một lần là biết phải làm như thế nào, nàng lấy một túi đậu nành lớn từ trong xe ngựa đặt vào trong nồi. Sau đó, nàng đi theo sau đám tạp công, đi tới hướng bên trái rừng cây.
Đám tạm công có trách nhiệm phụ trách bữa ăn cho mình và nhóm kiếm khách, về phần các đại chủ sự của thương đội, bọn họ đều dẫn theo thị tì của mình, cũng khinh thường mà không thèm ăn mấy thứ đồ khó ăn mà đám tạp công kia nấu ra.
Sau khi dọn đống nồi ra, Ngọc Tử vội vàng đi vào trong rừng cây, nhặt nhạnh củi. Ở một chỗ cây rừng nhiều vô kể thế này, củi là không cần phải lo. Thời gian chỉ trong chốc lát, Ngọc Tử đã nhặt được một đống. Nàng buộc gọn bó củi lại, rồi ôm vào trong ngực, mới vừa ngẩng đầu lên nàng lại nhìn thấy dưới thân cây khô phía trước, nấm mọc một khoảng lớn.
Ánh mắt Ngọc Tử sáng lên, không kìm lòng được, nàng nuốt xuống một ngụm nước miếng. Có nấm!
Ông trời còn thương xót, nàng tìm thấy nấm!
Mấy ngày nay, bữa nào nàng cũng ăn đủ loại ngô(1) còn lẫn cả cám, chẳng thấy bóng dáng của thịt của mỡ, cũng không có rau xanh, cái gì nàng cũng thèm ăn rồi. Lúc này nhìn thấy những cây nấm màu xám tro kia, làm cho nàng liên tục nuốt nước bọt.
Ngọc Tử vội vàng buông bó củi xuống, chạy vọt tới đó. Nấm cũng không ít, cứ một cây lại một cây mọc ở phía trên rễ cây khô. Sau khi hái hết toàn bộ, ước chừng được khoảng một hai cân. Ngọc Tử tìm kiếm xung quanh, cũng không tìm thấy một cái lá cây nào đủ lớn để có thể gói được toàn bộ số nấm này. Đúng lúc nàng còn đang đau đầu, Ngọc Tử cúi đầu, nhìn thấy ống tay áo rộng thùng thình của mình. Đúng rồi, trước kia khi nàng xem TV, mấy cổ nhân này hơi một tí là bỏ cái gì đó vào trong ống tay áo, đó là bởi vì tay áo của bọn họ rộng, rất tiện để cất mọi thứ.
Tay áo này quả thật là rất rộng, nhiều nấm như vậy. Ngọc Tử chỉ dùng một ống tay áo là có thể bỏ hết vào. Vừa mới cất xong đám nấm, Ngọc Tử cúi đầu, nhìn không chớp mắt vào những phiến lá cao vút ở dưới chân mình.
Mấy cái lá này, nhìn có điểm quen mắt.
Ngọc Tử nhìn chăm chú vài lần, đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, nó dường như là lá của cây khoai sọ. Đúng, đây chính là lá cây khoai sọ, nhưng những lá này so với trong trí nhớ của nàng thì có phần nhỏ hơn.
Thật tốt quá!
Ngọc Tử thiếu chút nữa cười thành tiếng. Nàng nhặt lên một mẩu đá nhọn, ra sức nậy đất lên. Chỉ một lát sau, một chùm khoai sọ dại đủ loại củ lớn, củ nhỏ đã bị nàng đào lên. Lần này, cả hai ống tay áo của nàng đều được đựng đầy.
Khi mang củi về lần nữa, trong từng cái nồi lớn đều có canh sôi ùng ục, hơi nóng tỏa bốn phía. Không có công thức nấu ăn gì cả, chỉ dùng đậu nành và rau dại trộn lẫn với ngô, cũng không hề có thịt, chỉ cho thêm một chút muối rồi nấu lên, lúc trước khi Ngọc Tử ngửi thấy mùi này lúc nào cũng nghĩ tới mùi cám heo. Thế nhưng Ngọc Tử vẫn ăn được ba bát.
Đây là một thế giới xa lạ, nàng có thể sống sót được đã là vô cùng may mắn rồi, cũng không thể có quyền được đòi hỏi!
Sau khi vội vàng ăn xong bữa sáng, thương đội lại lên đường. Khi mặt trời đã ngả về hướng Tây, cả thương đội mới được khoảng ba mươi dặm đường. Cũng không thể có biện pháp nào khác, cả đoàn xe quá dài, thỉnh thoảng lại có hàng hóa từ trên xe lừa, xe trâu lăn xuống. Sau đó lại có lệnh truyền xuống là thong thả thôi, mỗi một chuyện nhỏ phát sinh đều phải giải quyết, khiến cho thời gian tạm nghỉ thường rất dài. Hơn nữa, nhóm người làm tạp công từ nhỏ dinh dưỡng đã không được đầy đủ, thể chất không tốt, lại chỉ có thể dựa vào đi bộ bằng hai chân, thì có khả năng đi được bao nhiêu xa? Có thể nói, thân thể này của Ngọc Tử tuy là một tiểu thư khuê các, nhưng thể lực của nàng so với những người trong đám tạp công này thì chỉ có hơn chứ không kém.
Đúng lúc đó một kỵ sĩ lại quất ngựa đi tới, hét ầm ĩ: “Nghỉ ngơi, ăn bữa tối! Nghỉ ngơi, ăn bữa tối!”
Khi đó, Ngọc Tử thiếu chút nữa hoan hô thành tiếng. Rốt cuộc cũng chịu đựng được qua một ngày!
Nàng cùng với mấy người tạp công khác hạ toàn bộ hàng hóa từ trên xe ngựa, xe trâu, xe lừa xuống, sau đó, Ngọc Tử và một số tạp vụ khác vội vàng đưa trâu, ngựa, lừa vào chuồng được dựng tạm cho chúng.
Khu chuồng dựng tạm này được làm rất đơn giản, đó là dùng một số cọc tre và cây cối cắm thành một vòng rào tròn. Ở trong rừng cây qua đêm như vậy phải đề phòng có sói tới gần, thừa dịp người chưa chuẩn bị làm trâu ngựa kinh hoàng rồi chạy loạn ra.
Khi tất cả được sắp xếp xong, dựng được toàn bộ lều trại may bằng da trâu xong, cuối cùng vầng mặt trời đỏ rực cũng lặn xuống đường chân trời. Nhóm tạp công cùng nhau reo hò. Bọn họ rốt cuộc cũng xong việc rồi, có thể dùng bữa tối, có thể nghỉ ngơi. Trong tiếng hoan hô, Ngọc Tử xoay người, đi tới chỗ nhóm kiếm khách. Nàng mới đi được nửa đường đã nhìn thấy thân hình nhỏ gầy của một người trong đám người đó. Hình bóng người này, tuy rằng chỉ ở chung có mấy ngày, cũng đã vô cùng quen thuộc. Quen thuộc tới mức Ngọc Tử vừa nhìn thấy ông ấy, đã không kiềm chế được mà mỉm cười sáng lạn. Phụ thân của nàng, cũng tìm đến nàng.
Từ xa lão Cung đã nhìn thấy con gái, thấy được vẻ mặt tươi cười của nàng. Lập tức, ông ấy cũng nhoẻn cười, nếp nhăn giãn ra tựa như một bông hoa cúc. Hai cha con vội vàng chạy tới gần nhau. Ngọc Tử tới gần phụ thân, vội vàng kéo ống tay áo của ông, cười tủm tỉm nói: “Phụ thân, chúng ta đi vào trong rừng đi.”
Cung cười ha hả, ông ấy lần tìm trong ống tay áo, lấy ra một cái bao bằng da trâu. Ông lão nhét cái bao vào tay Ngọc Tử, vô cùng vui vẻ nói: “Con à, lâu rồi chưa từng ăn thịt hả? Vừa rồi mọi người săn được một con lợn rừng, phụ thân được chia một miếng thịt, phụ thân để dành cùng ăn với con.”
Lão Cung lúc này đang thực sự vui vẻ, ông ấy cười đến mức mắt tít lại thành một đường, vẻ mặt tự hào như vậy là muốn nói với Ngọc Tử, rốt cuộc mình cũng có thể để cho nàng có thể ăn thịt.
Ngọc Tử nhẹ nhàng mở cái bao da trâu ra. Trong cái bao là một miếng thịt lợn rừng ước chừng khoảng hai lạng. Hít một hơi thật sâu mùi thơm của thịt, Ngọc Tử vui vẻ nói: “Thật tốt quá, có thịt!”
Trời đã chuyển tối, ở trong rừng, nơi nơi đều xuất hiện những đống lửa. Ngọc Tử kéo phụ thân của nàng, nhặt một ít củi, cũng nhóm lên một đống lửa. Với thân phận hiện tại của Ngọc Tử và Cung, không có quyền lợi được ở trong lều trại. Buổi tối hôm nay bọn họ chỉ có thể ngủ cạnh bên đống lửa này thôi.
Ngọc Tử khom người, đặt một cái nồi to nấu được cho khoảng chừng bốn người ăn lên bếp lửa. Lão Cung nhìn thấy nàng chạy trước chạy sau như vậy, bận bịu không ngừng, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Con à, ăn thịt thôi, con còn muốn nấu cái gì nữa?”
Vừa bận bịu, Ngọc Tử vừa ngẩng đầu lên cười với ông ấy, nghịch ngợm nói: “Con gái muốn nấu một bữa hoàn toàn khác với những bữa tối xưa nay cha thường ăn.”
Cung tò mò, ông ấy lại cười vang, híp cả hai mắt lại, thỏa mãn nhìn con gái bận bịu giống như một con bướm nhỏ bay tới bay lui.
Ngọc Tử lấy một nửa số thịt lợn rừng rồi rửa sạch, thái thành từng miếng mỏng rồi cho vào cái nồi đã nóng, dùng đôi đũa trúc đảo một chút rồi cho toàn bộ khoai sọ đã được làm sạch vào đó, thêm nước vào, sau đó nàng dùng một cái lá khoai đậy lên trên nồi, dùng lửa nhỏ từ từ hầm.
Nồi mà mọi người dùng đều không có vung. Khi nấu thức ăn, tro bụi bay lên đều lẫn vào trong thức ăn, khiến cho đồ ăn vốn đã khó ăn lại càng khó ăn, làm cho người ta cũng chỉ muốn lấp đầy bụng.
Chỉ chốc lát, một đợt hương thơm đặc biệt bay ra. Ngọc Tử nhấc phiến lá khoai ra, cho thêm một ít nấm dại vào rau dại vào, cho thêm một ít muối. Khi canh khoai đã chín, Ngọc Tử cẩn thận múc ra một bát, cung kính bê tới trước mặt phụ thân, nàng nhìn ông lão, cười vô cùng thần bí:
“Phụ thân, mời ăn ạ.”
Ông lão nhìn chằm chằm vào bát canh khoai mầu trắng ngà, tò mò hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Ngọc Tử cười hì hì: “Nó là khoai sọ ạ, phụ thân cứ ăn thử đi.”
Ông lão vẫn nhìn chằm chằm vào khoai sọ, thì thào nói: “Khoai sọ? Ngày xưa khi phụ thân ở hoàng cung nước Tề, cũng chưa từng thấy.”
Dứt lời, ông ấy kề môi, húp một ngụm nhỏ. Hớp canh đặc vừa vào miệng, ông ấy liền mở lớn mắt. Ông ấy lại uống thêm một ngụm, nhịn không được khen: “Mỹ vị như thế này, cho dù là Tề quân cũng chưa từng nếm thử!”
Ngọc Tử nghe vậy, lại cười ha ha, khóe môi nàng nhếch lên, âm thầm nghĩ: Tề vương thì có là gì! Món canh này của con, lúc này chỉ có hai người là phụ thân và con được ăn thôi!
Trong nồi này, Ngọc Tử nấu khoảng một cân khoai sọ, ăn khoai sọ này có thể no bụng, cũng đủ làm cho hai cha con ăn thỏa thê. Tới khi canh nguội hơn một chút, ông lão đã ăn như hổ đói. Ông ấy ăn nhanh nhanh như vậy, những nếp nhăn rất sâu kia lúc này trong phút chốc đều giãn ra. Khi ăn tới bát thứ ba, đột nhiên nước mắt của ông lão chảy xuống.
Ngọc Tử hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Phụ thân, làm sao thế ạ?”
Ông lão ngẩng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng khóc nói: “Tiên vương thích nhất là mỹ thực, nếu ngài có thể được nếm thử món canh ngon như thế này, nhất định sẽ cực kỳ vui sướng.”
Ngọc Tử cúi đầu, khóe miệng mấp máy, nhưng lại không nói được câu nào. Nàng không thể hiểu được sự trung thành của lão Cung, nhưng coi đó là tính cách của ông ấy, cũng không muốn bình luận thêm về những chuyện mà mình không biết.