Đó là một thời khắc hạnh phúc.
Ngọc Tử chưa bao giờ biết, chỉ ăn một bữa đơn giản như vậy, nàng lại cảm thấy hạnh phúc như vậy. Nàng chưa bao giờ biết, nhìn thấy người thân yêu thích món ăn ngon mà tự tay mình làm như vậy, lại có thể hạnh phúc như thế. Chỉ trong thời gian ngắn, một nồi canh lớn đã được hai người ăn hết không còn chút gì. Phụ thân đưa tay nhấc cái nồi lên, cúi đầu nhìn ngó một hồi, thở dài: “Hết rồi.”
Ngọc Tử thấy dáng vẻ luyến tiếc của phụ thân như vậy thì hì hì cười, thần bí nói: “Cha, con gái đã quan sát rồi, trong rừng này, loại khoai sọ như thế này có rất nhiều, sau này con gái còn có thể nấu cho cha ăn.”
Dừng lại một chút, nàng còn nói thêm: “Ngoại trừ khoai sọ, còn có nhiều loại thức ăn ngon khác.”
Ông lão nghe vậy, hai mắt lập tức sáng ngời. Ông ấy lại cười ha hả, xúc động nói: “Cuộc đời này của phụ thân, cho tới bây giờ mới biết niềm vui được thưởng thức món ăn ngon.”
Sau khi hai cha con ăn uống no nê, cả người đều thấy thoải mái, mỏi mệt đều tan biến. Ngọc Tử rửa sạch cái nồi rồi bỏ lên xe lừa. Khi nàng quay về, phụ thân đã chuyển bếp lửa vừa rồi sang bên cạnh rồi dọn sạch sẽ chỗ đất vừa rồi nhóm lửa lên, cũng trải lên một tấm vải bố.
Đó chính là giường ngủ của bọn họ. Ông lão hiển nhiên là rất mệt mỏi, ông vấy vừa nằm lên tấm vải bố là đã ngủ ngáy khò khò. Nhưng Ngọc Tử không ngủ được.
Nàng ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn ánh trăng chiếu xuyên qua những tán cây. Mặt nàng chưa được rửa sạch, nàng không ngủ được, trên tấm vải bố không có gối đầu, nàng cũng không ngủ được. Khắp nơi là những đống lửa, cùng với tiếng ồn ào náo động không dứt, cũng làm cho nàng không ngủ được.
Sau khi ngồi ngây người một lúc, Ngọc Tử nhìn về phía cái túi vải bố đặt ở bên cạnh ông lão. Trong chiếc túi đó, có tất cả tài sản của bọn họ.
Trong gió truyền tới tiếng người, tiếng trâu kêu ngựa hí, mơ hồ còn có lẫn cả tiếng sói tru hổ gầm. Hơn nữa, những tiếng sói tru hổ gầm đó cũng cách nàng không xa. Ngọc Tử cảm giác được, bọn chúng đang ở ngay khoảng rừng bên cạnh.
Hiện tại đã vào hạ, làn gió đêm mát mẻ còn mang theo chút hơi nóng của đống lửa. Lớp bôi đen trên mặt Ngọc Tử lúc này dính dính nhớp nhớp thật là vô cùng khó chịu. Nhưng nàng không thể làm gì khác. Khắp nơi đều có bóng dáng đám kiếm khách đi qua đi lại, nàng không muốn mạo hiểm. Cũng không biết là đã qua bao nhiêu lâu, cơn buồn ngủ dần dần ập tới. Ngọc Tử ôm đầu gối, cứ ngồi như vậy mà ngủ. Bỗng nhiên, một hồi tiếng bước chân truyền đến. Tiếng bước chân vừa khẽ nhưng lại vừa rối loạn.
Ngọc Tử kinh hoàng tỉnh lại, nàng nhanh chóng ngẩng đầu. Bốn bóng người xuất hiện ở rừng cây phía trước, hình bóng mờ mờ ảo ảo càng ngày càng gần. Trong bóng đêm, ánh mắt những người đó càng thêm sáng rõ. Khi chạm vào ánh mắt Ngọc Tử, những người đó cũng ngẩn ra, trong giây lát, một tiếng cười khàn khàn trầm thấp truyền đến, “Nhóc con, ngồi một mình yên lặng như thế, sao không ra đây vui vẻ với ta?”
Ngọc Tử lẳng lặng trừng mắt nhìn mấy người này.
Cho dù đêm khuya, cho dù thấy không rõ vẻ mặt người này, nhưng giờ phút này, Ngọc Tử cũng có thể thấy rõ được ánh mắt của người này. Mấy người này có chủ ý tới gây chuyện với nàng! Biết rõ nàng là con trai, vậy mà còn cố ý tới đề nghị như thế với nàng!
Ngọc Tử thấy thật ghê tởm.
Đồng thời, nàng đột nhiên hiểu được, tiếng thở gấp kỳ quái theo gió truyền tới kia là có chuyện gì xảy ra. Bốn người vẫn tiến sát tới chỗ nàng. Ngọc Tử nhìn sang phụ thân, ông lão ngủ thật sự sâu, không hề có dấu hiệu sẽ bị đánh thức. Nàng ngẩng đầu, khẽ nhếch môi, chậm rãi quát khẽ: “Các vị hãy dừng bước! Tuy tôi là người nhỏ tuổi, nhưng cũng là nam nhi, nói thế thì không được!”
Nàng vừa nói xong, một gã lại cười hề hề nói: “Mày mà cũng tính là đàn ông? Chờ cái con chim nhỏ của mày trưởng thành, rồi hãy nói lời này cũng không muộn. Đêm nay, mày hãy bắt chước đám phụ nữ, hầu hạ chúng ta cho tốt đi.”
Ngọc Tử sầm mặt.
Nàng nhìn chằm chằm vào mấy người đó, trầm giọng quát: “Cha tôi đang ở đây! Nếu các vị muốn cùng ông ấy đánh nhau sống chết một lần, cũng không phải là không được. Chẳng qua, nếu làm cho Man quân không vui, với tính cách của ông ấy, tôi sợ là đều phải chôn thây ở nơi này!”
Bước chân của bốn người đó dừng một chút. Bọn họ liếc nhìn lẫn nhau. Lúc này, Ngọc Tử cũng thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, những người này không phải là đồng bọn của tên Á ban ngày trêu đùa nàng sao?
Vì thế, nàng lại hạ giọng, chầm chập nói: “Cha tôi là dũng sĩ thành Tằng, trong thương đội, dũng sĩ đến từ thành Tằng có tới trên năm mươi tám người. Cũng không biết có phải các vị muốn gây chuyện với tất cả bọn họ hay không, muốn thử một lần kiếm sắc của năm mươi tám người này?”
Lời này thật sự làm cho bốn người này dao động.
Bốn người lại đưa mắt nhìn nhau một hồi, lập tức, có một gã đi tới trước mặt Ngọc Tử chắp tay, lúng ta lúng túng cười nói: “Đi ngang qua mà thôi, đi ngang qua mà thôi.” Dứt lời, bốn người vội vàng thối lui.
Cả bốn người đã rời đi, Ngọc Tử vẫn không hề cử động. Nàng ngồi thẳng người y như cũ, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía trước. Phía trước, rừng cây trong bóng đêm cũng vẫn đứng thẳng không hề lay động, một trận gió nhẹ thổi tới, lại có mấy cái bóng lay động. Ngọc Tử tập trung nhìn kỹ, phát hiện mấy cái bóng lay động này chính là cây cối cỏ dại.
Không được, không thể trông cây cỏ hóa binh lính* thế được.
*Nguyên văn: thảo mộc giai binh. Phù Kiên thời tiền Tần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tới thành Thọ Xuân nhìn thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, nhìn xa xa thấy cây cỏ trên núi cũng tưởng là quân Tấn.
Ngọc Tử tự nói với bản thân mình: mình phải thả lỏng, phải thả lỏng, mặc kệ là cửa ải khó khăn như thế nào, kết quả là luôn luôn có cách giải quyết. Mình nhất định phải thả lỏng.
Lặp lại lời nói như vậy sau mấy lần, Ngọc Tử rốt cuộc cũng thả lỏng. Nàng cúi đầu, nhìn sang phụ thân vẫn ngủ say như cũ, âm thầm nghĩ: phụ thân thật sự là già rồi, tiếng động lớn như vậy, cũng không hề làm kinh động tới ông ấy. Xem ra, về sau về phương diện an toàn, mình vẫn phải tự mình chú ý nhiều hơn. Không thể gửi gắm toàn bộ lên người một người đã già như ông ấy được.
Đống lửa leo lét một chút rồi tắt ngấm. Hai mí mắt của Ngọc Tử lại bắt đầu đánh nhau. Nàng nhích lại gần chỗ phụ thân, chậm rãi nằm xuống. Sau khi nằm xuống, nàng còn sờ soạng tìm một tảng đá trên mặt đất đặt ở bên cạnh, sau đó mới ngủ. Chỉ chốc lát, Ngọc Tử rốt cuộc cũng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, nàng cứ nằm ghé trên mảnh vải bố như vậy mà ngủ thiếp đi. Khi nàng lại tỉnh lại, một tia nắng ban mai mang theo màn sương sớm xuyên qua lớp cây cối chiếu vào gương mặt nàng, thân thể nàng.
Yên lặng.
Bốn phía đều yên lặng, bên cạnh những đống lửa đều là những người yên lặng chìm trong giấc ngủ. Đêm nay, không có dã thú tấn công, không có đạo tặc đột kích, cũng không có kiếm khách gây chuyện với nàng. Rốt cuộc cũng qua một đêm. Ngọc Tử thở ra một tiếng.
Nàng nhìn ngó khắp xung quanh, cả bốn phía đều vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ nàng, thật sự là chưa có ai thức giấc. Nàng vội vàng đứng lên, vội vàng đi về phía dòng suối bên cạnh. Đi về phía hạ lưu của dòng suối, trốn sau một tảng đá, Ngọc Tử bắt đầu tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong, nàng lấy ra một chút muối súc miệng, sau đó cẩn thận thoa nước bùn lên mặt. Khi nàng chuẩn bị ổn thỏa xong, trở lại nơi thương đội hạ trại, một kiếm khách vung bội kiếm, chạy tới chỗ từng đống lửa, hắn vừa đi, vừa cao giọng hét: “Dậy thôi! Dậy thôi! Trời đã sáng rồi, gà trống đã gáy rồi, không được ngủ nữa!”
Tiếng hét của kiếm khách đó vang lên hết lần này tới lần khác. Dần dần, càng lúc càng nhiều người thức dậy, mắt nhắm mắt mở đi về phía dòng suối. Phụ thân cũng đã thức dậy. Ông lão vừa thức dậy là nhìn khắp xung quanh. Lúc này, Ngọc Tử đứng ở phía sau ông ấy gọi: “Phụ thân.”
Ông lão quay đầu lại, nhìn thấy Ngọc Tử hai mắt sáng ngời, vô cùng có tinh thần. Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ông rất là thoải mái, vui vẻ cười ha ha hai tiếng, cũng chẳng nói với Ngọc Tử câu nào, đã đi theo sau mọi người tới hướng dòng suối.