Ngọc Tử hít sâu một hơi, hai tay chắp lại nhìn về phía công tử Tử Đê, chậm rãi nói: “Thần sở dĩ tới đây, là vì
nghe nói công tử gặp nạn.”
Công tử Tử Đê ngẩng đầu nhìn Ngọc Tử. Mờ
mịt mà nhìn chằm chằm vào nàng, hắn lắc lắc đầu, thở dài: “Nỗi khổ của
ta, không người nào có thể hiểu nỗi.”
Dứt lời, hắn cúi đầu ngồi lại xuống sập,
khi hắn ngồi xuống, bờ vai của hắn khe khẽ run run, có tiếng nghẹn ngào
khe khẽ truyền đến. Đường đường là thái tử một quốc gia, lại là người
làm cái trò khóc lóc ngay trong “lần đầu gặp mặt” nàng như vậy.
Ngọc Tử thầm than một tiếng.
Nàng tự ý đi tới trước mặt công tử Tử Đê, ngồi xuống sập.
Sau khi ngồi xuống, nàng nhìn công tử Tử
Đê, nói: “Thần biết, Tần Lỗ muốn tấn công Tề, Ngụy cho mượn đường. Công
tử là thái tử nước Ngụy, nhất định sẽ nhận đủ cơn thịnh nộ của Tề
vương.”
Nàng nói đến đây, công tử Tử Đê càng nghẹn ngào, hắn lấy tay áo che miệng, khóc thút thít.
Ngọc Tử chờ lúc tiếng khóc của hắn dần
ngừng lại thì mới nói tiếp: “Nhưng công tử bây giờ cũng không phải là đã rơi vào đường cùng! Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng!”
Thở hắt ra một tiếng, công tử Tử Đê nâng
khuôn mặt đầy nước mắt nhìn nàng. Khuôn mặt như lê hoa đái vũ này, quả
thực đẹp kinh người, rực rỡ đến độ khiến Ngọc Tử không tự chủ được mà
phải nghiêng đầu đi không dám nhìn thẳng.
Ngọc Tử lại lần nữa hít sâu một hơi, cho
đến khi nàng cảm thấy vẻ mặt của bản thân đã đủ nghiêm túc thì mới quay
đầu nhìn công tử Tử Đê, “Xin hai bên…”
Công tử Tử Đê tinh ý, hắn khàn giọng phất phất tay, “Lui ra, đều lui cả ra đi.”
Mọi người trong điện nhất nhất rời đi.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa điện, một kiếm khách đi lên, sau khi hắn nhìn
Ngọc Tử chăm chú một hồi rồi quay đầu lại nhìn Cung cúi đầu không nói,
ngổn ngang trăm mối mà trừng mắt nhìn một cái.
Khi mọi người rời đi, công tử Tử Đê liền
bước ra khỏi sập, tới gần Ngọc Tử hai bước, vội vàng mà nói: “Xin quân
chỉ dạy…” Mới nói được đến đấy, giọng hắn khàn khàn, nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt của Ngọc Tử, thì thào: “Quân trông rất quen mặt.”
Ngọc Tử không để ý đến điều này, nàng
nhìn thẳng vào ánh mắt của công tử Tử Đê, gằn từng tiếng mà nói: “Họa
lần này của công tử, nguyên nhân chính là vì chuyện Tề vương dựa vào
việc Ngụy quốc cho mượn đường, giận cá chém thớt lên công tử. Công tử
tại sao không cầu kiến Tề vương, thể hiện lòng trung thành?”
Khi công tử Tử Đê nghe thế, lắc lắc đầu, khàn khàn giọng mà nói: “Hôm nay mới diện kiến, vô dụng.”
Ngọc Tử cười sâu xa, nàng chậm rãi nói:
“Công tử khóc cầu ngài, tất nhiên là vô dụng.” Dừng một chút, nàng tăng
thêm ngữ khí, “Nếu như công tử diện kiến Tề vương, nói với ngài, người
có một kế có thể khiến Tần Ngụy nảy sinh hiềm khích, Tề vương lúc đó sẽ
làm thế nào?”
Công tử Tử Đê trợn to hai mắt, hắn nhìn
chằm chằm vào Ngọc Tử. Hắn nhanh chóng đứng dậy, vái thật sâu với Ngọ Tử rồi run giọng nói: ” Xin tiên sinh cứu ta.”
Ngọc Tử cười cười, nàng nâng hắn dậy, nói: “Công tử xin hãy lắng nghe.”
“Vâng.”
“Công tử đến gặp mặt Tề vương, hiến kế
phản gián: Tề vương tung tin đồn cho người Tần, nói: Tề và Ngụy sớm đã
có ước định. Ngụy cho Tần mượn đường, là muốn đến khi Tần và Tề đại
chiến sẽ đồng thời đột nhiên chặn đường đi của Tần. Tới khi đó, Tần
không còn đường về nước, khi lương thảo dùng hết cũng chính là lúc diệt
vong.”
Tần mượn đường tấn công Tề, trên binh
pháp là phạm vào sai lầm trầm trọng. Trước kia khi Ngọc Tử xem TV từng
nghe được từ “Xa thân gần đánh*” nhiều lần. Mấy ngàn năm qua, các quốc
gia đều tuân theo một truyền thống, đối với các quốc gia ở xa mình thì
giao hảo, đối với các nước láng giềng, liền tấn công đề phòng.
* xa thân gần đánh, giao kết nước xa, tấn công nước gần (liên kết với nước xa, tấn công nước gần. Vốn là chính
sách ngoại giao của nước Tần thời Chiến quốc, nước Tần dùng chính sách
này mà thống nhất sáu nước, lập nên một vương triều thống nhất. Sau này, dùng chỉ thủ đoạn đối nhân, xử thế)
Mà vượt qua nước láng giềng đi tấn công
các quốc gia phương xa, là mất nhiều hơn được. Khi Ngọc Tử vừa nghe đến
Tần, Lỗ công Tề, cảm giác có chỗ không thỏa đáng.
Công tử Tử Đê khẽ “A” một tiếng, chỉ trong chớp mắt, nét mặt của hắn đã tỏa sáng, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc.
Cho dù hắn không có nhiều kiến thức chính trị, khi nghe đến kế sách này của Ngọc Tử cũng lập tức hiểu được rằng
bản thân được cứu rồi. Hắn là một công tử nước Ngụy, dâng lên một mưu kế bất lợi cho Ngụy, đủ để chứng minh bản thân là trung thành.
Thấy công tử Tử Đê vui mừng, Ngọc Tử âm
thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ: việc này nếu như xử lý không thoả đáng, công tử Tử Đê ngươi sẽ hoàn toàn đắc tội với mẫu quốc Ngụy quốc của
mình. Ai da, ta trong bụng chỉ có cách này mà thôi, thật sự không có
cách nào nghĩ ra một kế sách hoàn mỹ hơn.
Khi Ngọc Tử âm thầm thổn thức thì công tử Tử Đê đã đứng lên.
Hắn xoay người nhìn ra phía ngoài, vừa đi, hắn vừa vội vàng nói: “Ta, ta phải nhanh chóng cầu kiến Tề vương.”
Mới vừa vọt tới ngoài cửa, hắn liền dừng
bước, quay đầu nhìn về phía Ngọc Tử, thi lễ thật cung kính, xấu hổ nói:
“Tiên vương đã cứu mạng cho ta, Tử Đê vô cùng cảm kích. Xin tiên vương
đợi chút. Khi công tử trở về, nhất định lấy lễ đón tiếp quốc sĩ để đãi
tiên vương.”
Lễ đón tiếp quốc sĩ?
Ngọc Tử hoảng sợ, nàng theo phản xạ mà
nói: “Không cần không cần. Người chỉ cần cho ta một ít hoàng kim, không, không đúng, ngươi chỉ cần cho ta một người mà thôi.” Đầu óc của nàng,
cuối cùng từ giữa ánh vàng rực rỡ hấp dẫn của hoàng kim mà dần tỉnh táo
lại. Lập tức, Ngọc Tử nhìn về phía công tử Tử Đê, vái dài rồi nói: “Khi
quân gặp Tề vương, không thể nói kế sách này do ta dâng lên được.”
Chuyện quốc gia này và quốc gia kia quan
hệ lẫn lộn như vậy, nàng không muốn liên lụy vào. Vạn nhất dẫn dụ thích
khách tới thì làm sao bây giờ?
Quan trọng là, kế sách này hiệu quả như thế nào,còn không biết. Hiện tại chào giá cao, đến lúc đó khó mà ăn nói.
Xuất thân tiểu thị dân, Ngọc Tử quen ngày ngày yên ổn, chỉ muốn làm một con rùa đen giàu có vui vẻ, trong nháy
mắt nghĩ tới hơn mười lý do, đều chỉ muốn trở thành một người “không
phải là cao nhân một đời.”
Công tử Tử Đê thi lễ thật sâu, cất cao giọng nói: “Xin nghe lệnh!”
Giọng hắn cất lên thật thanh thúy: “Người đâu!”
“Vâng.”
“Lấy một mâm hoàng kim đến đến.”
Hoàng kim đó, nàng có hoàng kim rồi. Thoáng ồn ào một chút, Ngọc Tử nuốt nước miếng.
Lúc này, công tử Tử Đê nhìn về phía nàng, hỏi: “Quân tìm người nào? Là Yến cơ mới nhập phủ sao? Phu nhân này có
sắc đẹp khuynh quốc, lại là xử nữ. Ta đem nàng cùng với bảy mĩ cơ đến,
đều đưa hết cho quân.”
“Không cần không cần.” Ngọc Tử xua tay lia lịa, cười nói: “Ta chỉ cần một thực khách bên cạnh công tử tên là Cung.”
“Được.”
Giọng hắn vang lên, quát: “Mời Cung vào.”
Ngoài điện, mọi người ngẩn ra, người gác cổng kia quay đầu nhìn về phía Cung, cười lạnh nói.
“Lão tẩu, to chuyện rồi, công tử nổi giận rồi!”
Cung không trả lời, hắn chỉ là nghi hoặc
mà nhìn về phía trong điện, giờ khắc này, vẻ mặt của hắn thực sự không
hề hoảng loạn. Tiến của một kiếm khách, “Nghe giọng công tử vui mừng,
cũng không tức giận.”
Cung cất bước đi vào trong điện, hắn lo
lắng nhìn thoáng qua Ngọc Tử, thấy nàng tươi cười, vừa nghi hoặc nhưng
trong lòng cũng an ổn lại. Hắn hai tay chắp lại, nói: “Bái kiến công
tử.”
Công tử Tử Đê nhìn về phía Ngọc Tử, cười nói: “Cung lão? Từ nay về sau, vị tiên sinh này là chủ nhân của ngươi.”
Hả?
Lúc này, miệng Cung há hốc có thể nhét
vừa một quả trứng chim. Hắn nhìn chằm chằm Ngọc Tử, môi giật giật, rất
muốn tiến lên hỏi thăm nhưng rồi lại do dự.
Lúc này, một kiếm khách đang cầm một cái khay bước vào.