Công tử Tử Đê hai tay nâng lên cao, nhìn
về phía Ngọc Tử, cung kính mà nói: “Lời tiên sinh dạy, quý hơn vàng. Tử
Đê từ cung Tề trở về, sẽ lấy mười phần để đền đáp ân huệ của tiên sinh.”
Che vải lên khay, từ chỗ hở, mơ hồ phát ra ánh sáng vàng rực.
A cái khay này, còn hơn lần ở Tề cung, còn nhiều hơn đó. Chẳng lẽ là ba cân vàng?
Hai mắt Ngọc Tử híp lại. Hai tay nàng
duỗi ra định đón lấy. Đúng lúc này, Cung ho khan một tiếng, sau khi
trừng mắt nhìn nàng một cái, chuyển hướng nhìn sang công tử Tử Đê, định
mở lời.
Ngọc Tử thầm kêu thảm một tiếng, bất mãn
mà rụt hai tay lại. Nàng cúi đầu, nhìn công tử Tử Đê chắp tay nói: “Ta
đến đây để tương trợ công tử, không phải vì tiền. Vàng này, công tử cất
về đi.”
Lúc này, Cung đứng bên cạnh đột nhiên nói chen vào: “Công tử thu hồi tặng phẩm đi thôi.”
Công tử Tử Đê lúc này lòng nóng như lửa
đốt, chỉ mong sao lập tức xông ra, đến cung Tề dâng lên kế sách này để
bày tỏ lòng trung thành của hắn. Ngay lập tức hắn gật gật đầu, lệnh cho
kiếm khách kia bưng khay lui ra.
Nghe tiếng kiếm khách kia lui ra, tim Ngọc Tử cũng vỡ thành nhiều mảnh.
Lúc này, công tử Tử Đê nhìn Ngọc Tử rồi
khiếm tốn nói: “Tiên vương chờ một chút, sau khi ta trở về, sẽ bày tiệc
chúc mừng vì Tiên vương.”
Ngọc Tử chắp tay, nói: “Không dám.”
“Tiên sinh, cho phép ta thay quần áo.”
“Công tử cứ tự nhiên.”
Công tử Tử Đê vừa đi, Ngọc Tử sợ phụ thân gây thêm rắc rối, dắt tay hắn đi ra ngoài điện.
Mọi người ở ngoài điện, tính cả người gác cổng kia, đều trừng mắt nhìn Ngọc Tử.
Ngọc Tử cũng không để ý tới, thu ánh mắt lại, trông thật nhu thuận rồi gắt gao nắm tay Cung, đi ra ngoài điện.
Mãi cho đến đến gần cổng lớn, Cung mới
thở dài nói: “Con của ta vì cứu ta, khổ công dụng tâm rồi. Con là phụ
nhân, sau khi công tử Tử Đê trở về, biết được thân phận của con, không
khỏi sẽ trách tội. Con, chúng ta rời khỏi nơi đây thôi.”
Ngọc Tử vừa nghe thấy Cung nguyện ý cùng
nàng rời đi, vui mừng quá đỗi, nàng lập tức buông tay ra. Nhìn Cung thi
lễ thật sâu rồi kêu lên: “Phụ thân.”
“Con à.” Cung đưa tay xoa nhẹ lên tóc của nàng, thì thào nói: “Con, con từng là người của công tử Tử Đê, vì chủ
cũ hiến kế là việc trung nghĩa, sao có thể lấy vàng?”
Ngọc Tử thoáng xem thường nhưng miệng lại thành thành thật thật mà đáp: “Phụ thân giáo huấn rất phải.”
Cung thấy nàng nghe lời thì rất cao hứng, hắn gật gật đầu, cười nói: “Con của ta bày kế gì lại khiến công tử Tử
Đê từ khóc thành vui?” Hắn thấy Ngọc Tử do dự, lập tức còn nói thêm:
“Con của ta không tiện nói?”
Ngọc Tử đón phụ thân về, còn khoảng bảy mươi đao tệ, từ phía sau phủ công tử Xuất đi về nơi chuyên cung cấp xe cho thương hộ.
Thành Lâm Truy đúng là nơi hội tụ tiền
tài của cả thiên hạ, coi trọng giá cả, thiên hạ là nhất. Cuộc sống ở chỗ này, mức chi tiêu cao kinh người, bảy mươi đao tệ này của Ngọc Tử, ở
thành Tằng có thể cho Cung gia sống được trong vài tháng. Nhưng ở chỗ
này, thuê hai gian nhà gỗ cũng chỉ đủ dùng nửa tháng.
May mắn, Cung còn có một trăm đao tệ. Một trăm đao tệ này, đó là lần trước Cung hộ tống thương đội nhận được. Về
phần ở trong phủ công tử Tử Đê, loại thực khách như bọn họ, ăn ở chi
tiêu đều là chủ nhà cung cấp, cũng không có tiền lương.
Nộp một tháng tiền thuê cho Cung, lại
thay hắn mua một ít đậu tương ngô, đỉnh (cái đỉnh), chăn giường, hai
người lại rỗng túi. May mắn thay, Cung biết được Ngọc Tử một ngày bán
sữa đã kiếm đến một trăm đao tệ, cũng tràn đầy lòng tin.
Cùng lúc đó, công tử Tử Đê hiến kế lại được Tề vương tiếp nhận, tặng cho hắn mười kiếm khách, hai mĩ cơ.
Nhìn theo bóng dáng vui mừng của công tử Tử Đê, Tề thái tử cười cười.
Hắn chuyển mắt sang nhìn Tề vương, gương
mặt dài với những đường nét rõ ràng trông cực kỳ nghiêm túc, “Kế phản
gián? Ngụy chặn đứt đường đi của Tần, Tề Ngụy cùng vây Tần! Phụ vương,
kế này rất được.”
Hắn nói tới đây hơi dừng lại rồi lạnh lùng nói tiếp: “Đúng, Tề Ngụy bất hòa đã lâu, nếu nói như vậy, không lừa được người Tần.”
Tề vương nhìn về phía thái tử, hòa ái mà nói: “Con của ta có cao kiến gì?”
Thái tử Tề đi đi lại lại trong điện rồi
chậm rãi nói: “Con cho rằng, chúng ta chỉ cần làm cho người Tần biết
rằng người Ngụy mưu kế đánh Tần lâu rồi! Bọn họ chỉ còn chờ khi Tần và
Tề lưỡng bại câu thương, sẽ cắt đứt đường lui của người Tần, trực tiếp
công kích kinh đô Hàm Dương của Tần! Đánh cho người Tần trở tay không
kịp!”
“Hay! Kế này của con rất hay!”
Thái tử mỉm cười, ánh mắt nhìn ra màn đêm âm u, thầm nghĩ: công tử Tử Đê hèn yếu nhưng chính trực, nhất định
không nghĩ ra kế sách như vậy được. Người hiến kế này, tuy rằng không
hiểu tình hình chư quốc, nhưng kế sách này lại rất hữu dụng.
- – – – – – – – – – – -
Đêm đã khuya.
Công tử Xuất đang nghị sự trong điện, ánh sáng từ ngọn nến yếu ớt.
Hắn ngồi sau bàn, dáng ngồi thẳng tắp. Trước mặt hắn là một tấm lụa bằng bàn tay trải dài, phía trên có mấy con chữ.
Nhìn chằm chằm chữ trên vải, khuôn mặt
tuấn nhã chậm rãi lộ ra một tia tươi cười giễu cợt. Hắn vỗ vỗ cằm, thì
thào nói: “Kế phản gián? Ngụy muốn công kích trực tiếp vào Hàm Dương?
Muốn khiến người Tần lui binh sao? Vậy không thể được!”
Chậm rãi dựa người về phía sau, công tử Xuất nhắm hai mắt lại, tay phải ấn chuông đồng mấy cái.
“Đinh đang.”
Tiếng chương trong trẻo vang lên, một người mặc hắc y, đứng ở góc, giống như không hề tồn tại rồi đột ngột xuất hiện.
Công tử Xuất đem tấm lụa nhét vào một cái hộp tròn nhỏ bằng, giao cho hắc y nhân kia rồi thản nhiên mà nói: “Lập
tức đưa đến Biên Sư, không được để người Tề biết!”
Hắc y nhân chắp hai tay rồi chậm rãi lui, chỉ là rút lui, cả người hắn tựa như ngọn nến, biến mất trong bóng đêm.
Hắc y nhân lui xuống, công tử Xuất nhếch
môi, giọng hắn rất nhỏ, thản nhiên nói: “Tìm được Ngọc cơ thì nói với
nàng: liên tiếp mấy ngày qua, hành tung của nàng chớp nhoáng như thỏ,
nhẹ nhàng như mây. Ta thật không biết, thế gian có cơ thiếp tùy thân như vậy sao?”
Một kiếm khách đáp thật vang dội: “Vâng.”
Nghe tiếng bước chân kiếm khách kia dần đi xa, công tử Xuất tươi cười, càng ngày càng xán lạn, càng ngày càng xán lạn…