Nấu đầy hai thùng sữa, Ngọc Tử lấy trong bếp ra hơn mười cái bát và một thùng nước sạch.
Đến khi nàng chuẩn bị xong thì bên ngoài truyền đã đến những tiếng bước chân.
Lại một lần nữa, mấy người làm bếp vừa mở cửa phòng thì đã thấy trong phòng bếp, mỹ nhân duy nhất trong phủ – Ngọc cơ đang mặc nam trang, đi đi lại lại trong phòng.
Bọn họ lại ngây dại.
Ngọc Tử nhìn qua bọn họ rồi đi tới cửa phòng, nhìn một thiếu niên rồi quát: “Mau, mang một chiếc xe bò đến đây!”
“Vâng”.
Xe bò đi tới, là quản gia kia. Ông ta ngồi vững vàng trên vị trí đánh xe, mặt đang nhăn nhó, bất đắc dĩ nhìn Ngọc Tử. Vẻ mặt đó như thiếu điều khóc lóc xin nàng đừng gây sự.
Ngọc Tử như không nhìn thấy, nàng vẫy tay với một tên nô lệ, ý bảo hắn cùng mình bê chậu sữa nọ lên xe. Mọi người nào dám để nàng tự mình động thủ, vội vàng tiến lên bê giúp nàng.
Chậu vừa đặt lên xe bò, Ngọc Tử liền nhảy lên xe, nhìn người đánh xe: “Ra khỏi phủ, đi về phía cửa Đông năm trăm bước…”
Gương mặt già nua của quản gia kia nhăn tít lại, ông cho xe chạy ra cổng phụ. Đi được hai bước, ông ta hắng giọng nói: “Cơ là quý nhân nhưng sao lại thân cận với những nô lệ như vậy?” Hai ngày nay, Ngọc Tử chạy ra chạy vào trong phủ, không hề kiêu ngạo, tự mình ra lệnh cho đám nô tài tiến lên giúp đỡ. Hành động như vậy truyền khắp trong phủ khiến đám nô lệ đều cảm khái. Đến khi bọn họ biết Ngọc Tử vốn là quý nhân nước Lỗ thì sự cảm khái đó lại biến thành cảm kích.
Từ sau khi tam Tấn chia ra, mấy trăm năm qua, dù ranh giới giữa quý tộc và nô tài, dân thường không quá rõ ràng, không phải không thể vượt qua như vậy nhưng một số đại quý tộc truyền thống vẫn kiên trì giữ lễ nghĩa, không nói chuyện với những người không có thân phận giống mình. Đám nô lệ thân phận cực kì thấp kém, chỉ như những con trâu con lừa mà thôi. Trong ấn tượng của bọn họ, cho dù là dân thường cũng chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một lần huống chi là một đại quý tộc?
Bởi vậy, khi Ngọc Tử sai bảo bọn họ, chẳng những bọn họ không thấy vất vả mà ngược lại còn vô cùng cảm kích.
Thấy Ngọc Tử không trả lời, người quản gia kia nuốt nước miếng, cố lấy dũng khí nói tiếp: “Cơ là ái thiếp của công tử, những việc bếp núc này không nên động đến thì hơn.”
Ngọc Tử lườm ông một cái, bĩu môi nói: “Ta không đến gần bếp núc thì ông có thể thay công tử cho ta chút tiền không?”
Quản gia cứng họng, khó hiểu nhìn Ngọc Tử, hỏi: “Cơ rất cần tiền?”
Ngọc Tử không trả lời.
Quản gia kia vẻ mặt đau khổ, tự lẩm bẩm: “Cơ là nữ tử, chỉ cần được công tử thương yêu là được rồi, sao lại chỉ tâm tâm niệm niệm đến chuyện tiền tài?”
Ngọc Tử vẫn mặc kệ ông ta.
Lúc này, xe đã đi tới cửa ngách, quản gia kia hiển nhiên là cảm nhận được, mỹ cơ trong phủ làm chuyện bếp núc sẽ khiến công tử mất mặt, bởi vậy ông ta đi đến cửa ngách nhỏ nhất trong phủ, từ cửa đó ra ngoài thì bên ngoài là khu đất hoang, mặt đất đầy cỏ dại.
Xe thong thả đi về phía trước.
Quản gia kia còn đang câu được câu chăng khuyên nhủ Ngọc Tử, nhưng lúc này Ngọc Tử chẳng có tâm tư gì để tranh cãi với ông ta. Nàng cắn môi thầm nghĩ: Lần này nhất định phải thuận lợi đó. Nếu không, nếu không thì sẽ bị người đòi nợ chết mất.
Nàng không ngờ giá cả trong thành Lâm Truy lại cao như vậy, một trăm đao tệ nàng mạo hiểm kiếm được, có thể sống thoải mái ở thành Tằng được một năm mà ở đây chỉ thuê được một cửa hàng nhỏ xíu trống rỗng, thậm chí là chỉ được trong một tháng. Hại nàng đến khi mua đỗ tương và gạo còn phải lấy vỏ kiếm của công tử Xuất ra để chứng minh thân phận, xin người cho vay.
Sự phồn hoa của Lâm Truy thực sự khó có thể miêu tả hết. Chỗ Ngọc Tử chọn lại là nơi phồn hoa nhất trong thành. Từ trong phủ đến cửa hàng chỉ khoảng năm trăm bước nhưng năm trăm bước này, đi mất nửa canh giờ mới đến.
Ngọc Tử đi tới cửa hàng thì mặt trời đã treo ngang ngọn cây rồi, nàng nhìn quanh rồi bê đồ vào.
Xe bò đi đến khiến mọi người đều chú ý, quản gia kia có chút xấu hổ, ông cúi đầu, lấy tay áo che mặt.
Ngọc Tử mặc kệ, nàng nhảy xuống xe ngựa, nhìn quản gia kia kêu lớn: “Giúp ta bê vào”.
Người quản gia kia cúi đầu nhảy xuống xe, cùng Ngọc Tử bê chậu lên bàn đá.
Xong xuôi, Ngọc Tử vỗ vỗ tay, nhìn quản gia kia nói: “Ông về được rồi đó!”
Người quản gia kia trơ mắt nhìn nàng, ông nhìn thoáng qua xung quanh rồi thấp giọng cầu xin: “Cơ đang muốn bán sữa? Như vậy thì kiếm được mấy đao tệ chứ? Sao cơ không đợi công tử quay về, đến lúc đó mỹ ngọc cũng có mà gấm lụa gì cũng có, tùy Cơ xử lý?”
Ngọc Tử lườm một cái, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Công tử Xuất? Hắn ta cũng không hào phóng đến thế đâu!”. Nàng không muốn nhiều lời, xua xua tay, đuổi quản gia kia đi. “Đi đi, đi đi, đừng có lo cho ta. Bây giờ ta mặc như nam tử, không có ai biết cả, ông mau về đi, ông từng gặp nhiều quý nhân, tránh để người khác nhận ra, làm mất mặt phủ ta.”
Ngọc Tử vừa nói xong, quản gia kia càng hoảng sợ, ông ta vội cúi gằm mặt, lên xe, vội đánh xe đi thật nhanh.
Ngọc Tử híp mắt, chờ quản gia vừa đi thì lấy cờ hôm qua đã viết xong treo lên bên phải thùng sữa. Trên lá cờ tung bay có ghi hai chữ “Sữa ngon” rất lớn.
Thực ra, dựa vào tính cách của Ngọc Tử thì chính là muốn viết nhiều từ quảng cáo hơn hai chữ đơn giả này nhiều. Chỉ là người ở thời đại này rất thành thật, nếu nàng ghi gì đó mà “Sữa ngon tuyệt vời”, nếu gặp phải kiếm khách nóng tính, vạn nhất bọn họ cảm thấy sữa này không đến mức “tuyệt vời” thì sẽ cảm thấy bị lừa, có khi sẽ rút kiếm giết người mất.
Thời đại này, người biết chữ rất ít, hơn nữa đa số đều là quý tộc. Bởi vậy những cửa hàng treo cờ đều là những cửa hàng có chút lai lịch. Như cửa hàng hai bên chỗ Ngọc Tử ngồi đều chỉ là đặt hàng trên bàn đá chờ dân chúng đến mua mà thôi.
Bây giờ Ngọc Tử vừa treo cờ lên, giữa các cửa hàng khác, lá cờ gặp gió là tung bay tựa như cờ chiến, giống như chiếc siêu xe đặt giữa những chiếc taxi, hiệu quả rất tốt, khiến những người đi đường đều quay đầu lại nhìn.
Mắt thấy càng ngày càng có nhiều người chú ý đến bên này, Ngọc Tử múc một gáo sữa ra, dưới ánh nắng, nàng giơ cao gáo gỗ, đảo đảo thùng sữa nóng hổi. Nàng vừa quấy lên như vậy, mùi thơm tản mát ra xung quanh.
Ngọc Tử vừa chậm rãi khuấy sữa vừa thanh thúy kêu: “Sữa vừa ngọt vừa ngon đây, một đao tệ hai bát sữa ngon đây. Sữa này thế gian không có, bát là gốm sứ thượng đẳng, vốn là cho quý nhân uống, giờ để cho dân thường dùng đây!”
Nàng vừa nói xong, vút vút vút, vô số ánh mắt đổ dồn về bên này.
Nên biết rằng, cả đường phố này cũng chỉ có một mình nàng la hét rao bán như vậy. Hơn nữa, bất kể là chữ viết trên cờ hay những lời nàng thuận miệng nói ra đó đều khiến cho mọi người cảm thấy rất có cấp bậc, rất có tiêu chuẩn.
Tiếng bước chân vang lên, một đôi nam nữ tay nắm tay đi tới trước bàn đá.
Cô gái này hai má đỏ hồng, hai mắt vừa to vừa tròn, dáng người thấp bé, nàng tò mò nhìn Ngọc Tử, cố lấy dũng khí hỏi: “Sữa này đúng là một đao tệ hai bát?”
Ngọc Tử thấy có người đáp lời, lòng vui mừng, nàng tươi cười đáp: “Không dám nói sai”.
“Được, cho hai người chúng ta, mỗi người một bát.”
Một đao tệ đặt trước mặt Ngọc Tử.
Ngọc Tử vươn tay đón lấy, vui vẻ đáp: “Có ngay đây!”