Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 53: Chương 53: Thu hoạch.




Ngọc Tử cẩn thận múc hai bát sữa đưa cho hai người. Đến bây giờ sữa chỉ còn âm ấm, thanh niên kia nhấp một ngụm rồi sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Cô gái bên cạnh hắn lại uống rất từ tốn, vừa uống vừa đau lòng nói với người thanh niên kia: “Ngon thế này, sao uống như trâu uống nước vậy?”

Thanh niên kia sờ sờ đầu, cười ngây ngốc.

Cô gái kia vừa nói xong, mấy đao tệ từ bốn phương tám hướng ném đến: “Thằng nhỏ, cho ta hai chén. Thực sự là rất ngon? Trông thằng bé này mắt đen răng trắng, rất có khí chất của quý nhân, đây đúng là sữa cho quý nhân uống?”

Trong những tiếng nói ồn ào đó, Ngọc Tử bận đến độ toát mồ hôi. May mà có lẽ bởi vì Ngọc Tử làm bộ làm tịch dọa những người này nên dù cử chỉ có chút thô lỗ nhưng lúc đặt bát thì vẫn rất nhẹ nhàng.

Ngọc Tử không biết, lúc này, ở ngã tư đường có một chiếc xe bò vẫn dừng ở đó, nhưng người đánh xe đầu đội nón che kín mít.

Dưới nón, mặt quản gia kia nhăn tít lại, ông ta nhìn cảnh này, rên rỉ: “Vốn nên đánh đàn, rót rượu, châm nhang, cắm hoa mà sao lại muốn lao động như dân thường? Ai dà, công tử không về, còn Ngọc cơ gì nữa chứ!”

Lúc này, có một giọng nói thanh thúy vang lên: “Thằng nhỏ, một đao tệ chỉ đổi được hai bát sữa, vậy bát này tặng kèm đi!”

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong đám người, có một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi đang lén lút cất một chiếc bát vào tay áo.

Đối mặt với tiếng kêu của Ngọc Tử, thiếu niên kia mặt đỏ bừng lên. Hắn bối rối lấy bát ra, để lên bàn đá, sau đó “xoảng” một tiếng, chiếc bát kia đã vỡ vụn, mà thiếu niên kia cũng vội vàng lỉnh đi mất.

Ngọc Tử đau lòng cầm lấy chiếc bát đã vỡ vụn kia, bát trong phủ công tử Xuất đều là vật bất phàm, vô cùng tinh mỹ. Tiếng “Xoảng” kia nghe thì nhỏ nhưng đã đập luôn 20 đao tệ của nàng rồi! Xem ra phải lên núi lấy ống trúc thay bát thôi.

“Ô hay, đúng là đứa vô lại!”

“Lòng người đảo điên, lòng người đảo điên, nghĩ thời thượng cổ mà không ngờ lại có loại người thế này?” Lời này có hơi chua. Ngọc Tử vửa ngẩng đầu thì thấy một hiền sĩ cưỡi lừa cũng tới mua sữa.

Người thời đại này vô cùng coi trong tôn ti thứ bậc, hiền sĩ kia vừa xuất hiện, những người khác đều lui ra sau nhường đường.

Hiền sĩ nọ đi tới trước bàn đá, ném một đao tệ ra rồi nói: “Thằng nhỏ, sữa này đúng là thế gian không có?”

Ngọc Tử chớp đôi mắt sáng trong nhìn hắn, gật đầu nói: “Không dám lừa gạt”.

“Tốt, để ta nếm thử xem”.

“Vâng”.

Ngọc Tử cầm một chiếc bát sạch lên nhưng vẫn cố ý múc nước qua tráng một lượt.

Hiền sĩ kia đón lấy sữa, chậm rãi nhấp một ngụm.

Sữa vừa vào miệng, mắt hắn đã sáng bừng lên rồi nói: “Quả là trong veo! Quả là sữa ngon!”

Ngọc Tử nghe vậy, hai mắt híp lại, nàng thanh thúy nói với những người đằng sau: “Hiền khách đã nói, sữa này trong veo, là sữa ngon đó!”

Giọng nói của nàng thanh thúy truyền đi rất xa, trong thời gian ngắn, rất nhiều người chạy qua bên này. Ngọc Tử vội vàng kêu lên: “Chư vị, sao không xếp thành hàng, lần lượt từng người bước lên?”

Nói tới đây, Ngọc Tử thấy vẻ mặt của mọi người đều mờ mịt thì thầm nghĩ: Đúng rồi, những người dân này còn không biết thế nào là xếp thành hàng thành đội.

Vì vậy, nàng bước ra, kéo mọi người lại rồi chỉ cho bọn họ xếp hàng thế nào. Lúc làm việc này, Ngọc Tử tươi cười, giọng nói thánh thót, ánh mắt nhìn mọi người có sự thông tuệ, lanh lợi mà chỉ quý tộc mới có. Bất tri bất giác, những người đứng trước dựa theo lời nàng nói, bắt đầu xếp thành hàng.

Xếp xong, bán hàng càng tiện hơn nhiều.

Trong tiếng đao tệ rơi loảng xoảng vào thùng thì hiền sĩ kia cưỡi trên lưng lừa, vẻ mặt buồn bã mất mát. Một gia nô đi theo bên cạnh hắn lau mồ hôi, thèm thuồng nhìn thùng sữa nóng hổi kia, tò mò hỏi: “Không phải quân nói sữa này là sữa ngon? Nhưng sao vừa uống sữa ngon xong thì lại ấm ức, buồn bã như vậy?”

Hiền sĩ kia ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, xót xa nói: “Ta cố ý chạy từ Trịnh sang Tề là muốn trở thành thần tử của Tề vương, thi triển sở học của mình. Ta nào biết rằng ở nước Tề ngay cả một đứa trẻ con cũng bất phàm như vậy? Ngươi nhìn nó đó, ta vừa khen ngợi xong thì hắn liền cao giọng xướng vang, rất thức thời. Ngươi nhìn nó mà xem, chỉ là một đứa trẻ con mà lại lấy lệnh xếp hàng trong quân đội ra để chỉnh đốn dân thường. Ta khổ công đọc sách 20 năm chẳng lẽ còn không bằng một thằng bé? Thôi thôi, về đi thôi, về đi thôi!”

Ngọc Tử không hề biết rằng hành động vô thức này của mình khiến cho một hiền sĩ tài giỏi từ nước khác đến lại ấm ức quay về. Nàng đang bận đến toát mồ hôi.

Hai thùng sữa, chưa đầy một canh giờ đã bán hết, vô số đao tệ trong tay áo nàng đang leng keng ca hát.

Ngọc Tử hớn hở khuyên mọi người lùi ra, hẹn ngày mai sẽ quay lại bán, vui vẻ hát ca, chuẩn bị vẫy một chiếc xe lừa chở thùng rỗng này về phủ.

Đúng lúc này, tiếng bánh xe lăn vang lên.

Ngọc Tử vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng người gầy gò, người này dấu mặt dưới nón, đang nhăn nhó nhìn nàng.

Hắn chính là quản gia kia.

Ngọc Tử vui mừng, nàng vẫy tay với ông, cười nói: “Ông đã đến rồi? Tốt quá, tốt quá, đưa ta về phủ.”

Quản gia kia thở dài, đem thùng rỗng lên xe rồi chậm rãi về phủ.

Ông ngồi trước đánh xe, nghe Ngọc cơ ngồi sau đã khe khẽ hát bài hát cổ quái gì đó, đao tệ leng keng theo xe lắc lư thì không nhịn được nói: “Cơ đã từng nghĩ, vất vả thế này, đến bao giờ mới mua được một mảnh gấm?”

Tơ lụa gấm vóc ở thời đại này cũng là một loại tiền để giao dịch.

Ngọc Tử ngẩn ra, nàng cau mày suy nghĩ một chút, hồi lâu sau mới nói: “Khoảng mấy tháng”.

Gấm chính là hàng hóa cao cấp, một mảnh gấm cũng phải tốn mất năm đồng vàng.

Quản gia kia nghe vậy thì thở dài, nói: “Công tử về rồi, nếu cơ khéo léo hầu hạ thì lấy được một mảnh gấm cũng chỉ mất một đêm mà thôi. Sao cơ lại bỏ dễ làm khó, bỏ việc mà nữ nhân nên làm để làm việc thấp kém này?”

Ngọc Tử lườm trắng mắt.

Nàng cũng không muốn nghe ông ta nói gì thêm nữa, phất phất tay áo, ra lệnh: “Những lời này sau này đừng nhắc lại nữa!”

Dứt lời, nàng cúi đầu, mắt lấp lánh nhìn một đống đao tệ trên đùi. Nàng vừa đem ra tính, chỉ một buổi sáng mà nàng đã kiếm được bảy mươi đao tệ. Trừ đi cái bát vỡ phải đền là hai mươi đao tệ, như vậy nàng còn được 50 đao tệ.

Trời ạ, hôm nay mới bán được một canh giờ mà thôi. Ngày mai, ngày mai nàng nhất định phải nấu nhiều một chút. Đỗ tương và gạo này tốn mất của nàng hai trăm đao tệ. Nếu ngày mai nàng nấu được bốn thùng thì chỉ cần hai ngày là bù lại được tiền mua gạo và đỗ tương rồi, thêm một ngày nữa thì cũng lấy lại được một trăm đao tệ ban đầu. Ha ha, sau đó, mỗi một bát bán ra đều là tiền lời của nàng kiếm được.

Nghĩ tới đây, Ngọc Tử lại khe khẽ hát bài hát thịnh hành từ kiếp trước.

Quản gia kia nghe nàng lại hát những điệu nhạc cổ quái kia thì tiếng thở dài lại càng dài thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.