Giọng nói này vừa truyền đến, Hàn công chúa ngây dại. Ngọc Tử đau khổ nhắm mắt lại.
Một bóng dáng tuấn mỹ cao lớn, chậm rãi đi về phía hai con gà ngu ngốc đầy vẻ uy hiếp.
Công tử Xuất thản nhiên dừng lại.
Sau khi hắn liếc mắt nhìn qua Hàn công
chúa đang kinh ngạc một cái, quay đầu nhìn Ngọc Tử chăm chú. Nhìn chằm
chằm rồi lại nhìn chằm chằm, hắn chậm rãi nghiêng người, sau khi thở hắt ra một hơi với Ngọc Tử, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, rất ôn nhu mà
cười nói: “Cơ có thuật dụ dỗ? Ta cũng không biết đâu. Sao không biểu
diễn để ta được thấy?”
Ngọc Tử đã không thể giả chết thêm được nữa
Nàng không dám nhìn hắn, ngay lập tức rũ
hai mắt nhìn xuống để lộ ra khuôn mặt đau khổ, thì thào nói: “Thế gian
nào có thuật dụ dỗ? Thiếp nói vô căn cứ. Công tử chớ tin.”
Nói đến đây, nàng cũng tự thấy không đáng tin. Lập tức lui về phía sau một bước, quỳ xuống, sắp xếp từ ngữ rồi
nói: “Công tử chớ giận, thiếp và Hàn công chúa chỉ là đùa thôi.”
Nàng nói đến đây, ngẩng đầu nhìn công tử
Xuất, nở nụ cười, “Thế gian làm gì có thuật dụ dỗ chứ? Lại làm sao có
thuật khiến người khác ái mộ mình? Nếu thực sự có thuật này, thiếp tại
sao lại phải lưu lạc đến mức này chứ?”
Ngọc Tử nghĩ, câu cuối cùng của nàng rất có sức thuyết phục.
Công tử Xuất nở nụ cười. Hắn chầm chậm hỏi: “Chỉ là lời nói đùa?”
“Đúng, đúng đúng.” Ngọc Tử gật đầu không
thôi, Hàn công chúa rốt cục cũng lấy lại tinh thần, không ngừng phụ họa
theo. Nàng cũng không phải là kẻ đần độn, đương nhiên biết, dưới tình
huống này, chỉ có thể đánh chết cũng không nhận.
Công tử Xuất cười đến độ hai mắt đều híp lại, “Không có thuật này?”
“Vâng, vâng vâng vâng…..”
“Tốt.”
Công tử Xuất nghiến răng một cái, nhìn chằm chằm Ngọc Tử rồi chậm rãi chuẩn bị mở miệng.
Đang chuẩn bị nói thì có tiếng bước chân
dồn dập truyền đến. Ngay sau đó, một kiếm khách ở ngoài điện cao giọng
nói: “Công tử, thái tử có lời mời gấp!”
Công tử Xuất thản nhiên mà đáp: “Biết rồi.”
Dứt lời, hắn xoay người bước đi.
Thấy bào phục của công tử Xuất nhẹ nhàng
ra khỏi cửa điện, Ngọc Tử lặng lẽ thở ra một hơi. Đúng lúc này, công tử
Xuất quay đầu, hắn nhìn Ngọc Tử một cái thật sâu rồi mới cất bước đi.
“Ngọc cơ, công tử không giận?” Hàn công chúa si ngốc nhìn theo bóng công tử Xuất, thì thào hỏi.
Ngọc Tử lúc này làm gì còn có tâm tình so đo với nàng, hữu khí vô lực mà lên tiếng, tìm cớ qua loa rồi đi ra cửa trước.
Sau khi đi vào sân nhỏ trong rừng cây,
hai tay của Ngọc Tử vỗ vỗ lên mặt. Vừavỗ nhẹ, nàng vừa thì thào nói:
“Ngọc Tử, Ngọc Tử, quân tử có câu mến tài mà. Lại chẳng nói họa có thể
đến bất ngờ. Ngươi làm sao có thể hám lợi mất khôn chứ? Ngươi xem, ngươi xem, vừa khéo bị bắt? Ai dà ai dà nếu hắn giận dữ, đem ngươi tặng cho
người khác thì tốt lắm sao?”
Nàng tự nhủ rồi giật mình, sau một lúc
lâu, Ngọc Tử lắc lắc đầu. Không biết vì sao, giờ này khắc này, nàng cảm
giác rất rõ ràng rằng, công tử Xuất khi nãy chính là phẫn nộ chứ không
phải là chán ghét. Hắn sẽ không tặng mình cho người khác, nhiều nhất là
sẽ tìm một biện pháp gì đó tra tấn mình một chút.
Tra tấn mình? Nghĩ đến đây, Ngọc Tử rùng
mình. Nàng xoa nhẹ cái mũi hãy còn sưng đau, chua xót nghĩ thầm: Khi hắn còn chiều chuộng mình mình đã hốt hoảng lo sợ, đến lúc thực sự muốn tra tấn mình thì đúng là chỉ có chết, mà nếu như vậy thì phải làm làm sao
để vượt qua? Ai dà, ngàn sai vạn sai, sai ở chỗ đi lừa gạt Hàn công
chúa, càng sai ở chỗ mắt không chịu nhìn bốn phía, tai nghe bốn phương
tám hướng. Nếu như sớm phát hiện ra công tử Xuất, cũng không đến nỗi… Ai dà!
Trong lúc Ngọc Tử lo lắng, đêm nay công tử Xuất lại không trở về.
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Tử mơ hồ mở to đôi mắt đang buồn ngủ, vệ sinh qua loa rồi chạy đến nhà bếp nấu sữa.
Khi nấu sữa xong, mặt trời đã treo trên
ngọn cây. Hoa quản gia đưa xe bò đến, lệnh cho hán tử kia nhanh chóng
đánh xe đi rồi Ngọc Tử tới chỗ ở của Cung.
Ngọc Tử đến đó, những kiếm khách kia đang tập luyện, kiếm khách quơ trường kích, đều nhìn nàng.
Nhưng so với ngày hôm qua, ánh mắt của những người này đã tôn kính hơn rất nhiều.
Ngọc Tử vừa đến, Cung liền mở của phòng, ha ha cười nói: “Con đến rồi? Sữa nấu xong rồi, đi thôi.”
“Vâng.”
Hai phụ tử ngồi trên xe bò, Cung nhìn thoáng qua Ngọc Tử, ngạc nhiên nói: “Con của ta có vẻ không vui?”
Ngọc Tử nở nụ cười, nén cơn giận, buộc bản thân phải vui vẻ mà nói: ” Con vui chứ, con rất vui.”
Cung hồ nghi nhìn nàng chằm chằm.
Trong tiếng “cách cách” của bánh xe chuyển động, xe bò đã đi đến ngã tư đường.
Lúc này, đại hán đánh xe ồm ồm nói: “Ngọc cơ, mỗi buổi sáng sau này ta không thể đánh xe cho người nữa.”
Ngọc Tử ngẩn ra, vội vàng ngồi thẳng dậy, hỏi: “Tại sao?”
“Quản gia nói, công tử có lệnh, Ngọc cơ
biết cách kiếm tiền, không nên nhờ người trợ giúp, không nên nhờ người
làm hộ, tự kiếm tiền. Lệnh cho ta không được giúp đỡ.”
Ngọc Tử cúi đầu.
Sau hồi lâu, nàng mới nhớ ra, hỏi: “Vậy còn chiếc xe này?”
Đại hán nói: “Xe cũng như thế. Cơ muốn dùng có thể thuê.”
Ngọc Tử cúi đầu, thì thào nói: “Ta phải thuê.”
Đại hán ồm ồm mà nói: “Sau khi trở về ta sẽ bẩm cho quản gia biết.”
Ngọc Tử còn nói thêm: “Nếu như thuê
ngươi, có được không?” Đại hán này dáng cao to, tướng mạo hung ác, có
môn thần để ở cửa hàng cũng khá hơn Cung nhiều.” Hiện tại Lâm Truy thành nhiều hiệp khách, có hắn ở bên cạnh Cung có thể yên tâm hơn.
Đại hán kia ngẩn ngơ, lắc đầu nói: “Chưa từng có người thuê, ta phải bẩm cho quản gia biết.”
“Vậy bẩm đi.”
Cung cau mày nhìn Ngọc Tử, cuối cùng nhịn không được mà hỏi: “Con của ta, hình như con không hài lòng với lệnh của công tử?”
“Không, không, không có việc này.” Ngọc
Tử cười ha ha, lắc đầu cười rất vang dội. Giờ này khắc này, trong lòng
Ngọc Tử có vẻ bồn chồn: công tử Xuất tựa hồ là rất giận. Dựa vào tính
cách của hắn, nhất định không giở thủ đoạn nhỏ nhỏ như vậy. Trời ạ, ta
thật sự là sai lầm rồi. Ôi ôi, ta không bao giờ dám có ý nghĩ không làm
mà hưởng nữa.
Xe bò đi tới phía trước cửa hàng, mọi
người xung quanh đều bận rộn. Đại hán và Cung bê thùng sữa xuống, Ngọc
Tử vội vàng quét tước, treo cờ lên.
Ngửa đầu, nhìn lá cờ với hai chữ “Sữa ngon” tung bay ở không trung, Ngọc Tử tựa hồ được tiếp thêm sức mạnh.
Hôm nay rất lạnh, bầu trời âm u, gió lạnh thổi ù ù, thổi đến mức không có chỗ trú thân. Ngọc Tử đi tới bên cạnh
Cung đang bận rộn, thấp giọng nói: “Phụ thân, con dẫu sao cũng là cơ
thiếp của công tử Xuất, khó có thể ngày ngày ra cửa hàng. Cách con bán
hàng như thế nào, phụ thân cần học theo mới được.”
Cung nghe vậy, nét mặt già nua lộ vẻ mất
tự nhiên, hắn vỗ vào miệng, buồn rầu nói: “Con của ta, vi phụ sao có thể đi rao hàng được?”
“Phụ thân, chỉ vì miếng cơm mà thôi, cần gì ngượng?”
Thấy Cung lắc đầu, Ngọc Tử cười khổ nói:
“Sau mấy ngày con rao hàng như vậy, trở thành món ăn quen thuộc của mọi
người, bản thân họ tự đến. Tới khi đó, phụ thân không cần rao hàng nữa.”
Cung nghe vậy, nét mặt già nua cũng thoải mái hơn.
Ngọc Tử bất dắc dĩ lắc lắc đầu, nàng đốt
bếp lò, đem ống trúc đã rửa sạch đặt trên bàn đá, sau khi đến giờ thìn,
người đi trên đường nhộn nhịp cũng là thời điểm náo nhiệt nhất.
Hôm nay bán sữa rất thuận lợi, hai cha
con cùng bán hết sáu thùng sữa, thu được một trăm chín mươi đao tệ. Đến
khi sữa bán hết, đã đến buổi chiều, hai người đều đói bụng.
Lập tức, Ngọc Tử nộp một trăm đao tệ,
thuê thêm nửa tháng, liền giúp Cung mua sắm thêm một ít thùng gỗ và nồi
lớn để nấu sữa, như vậy, ngày mai bọn họ có thể mở rộng sản xuất rồi
Sau khi hết bận rộn, Ngọc Tử cất sáu mươi đao tệ còn lại trong ngực, chuẩn bị trở về cùng quản sự bàn chuyện thuê xe bò và hán tử kia.
Cung vừa thu thập, vừa cảm thán mà nói: “Bao năm bôn ba, không bằng công con ta bán sữa một ngày.”
Ngọc Tử cười nói: “Đây là ở Lâm Truy, nếu là ở Tằng thành, sữa cũng không được giá như vậy, cũng không có nhiều người muốn mua.”
Nàng rũ rũ tay áo, lắng nghe tiếng đao tệ trong tay áo, cười đến mức hai mắt híp lại, “Phụ thân, nếu có thể ngày
ngày bán sữa, con sẽ không cần cầu xin hắn nữa.”
Cung giật mình.
Hắn trừng mắt nhìn Ngọc Tử.
Ngọc Tử vừa nói xong lại thấy vẻ mặt
không vui của hắn, nàng vội vã cười giả lả rồi nói: “Nói đùa, chỉ là nói đùa thôi.” Nàng một nữ nhân, làm sao có thể ngày ngày bán sữa, cũng
không muốn hầu hạ phu chủ, sinh con đẻ cái chứ? Ở trong mắt Cung, đó mới là đạo lý.
Hai cha con sắp xếp đồ đạc xong xuôi rồi
lên xe bò, đi về phía phủ công tử Xuất. Đúng như dự đoán, khi bọn họ
tới nơi vẫn còn kịp bữa tối trong phủ.
Ngồi trên xe bò, Ngọc Tử nhìn đoàn người
như mắc cửi ở ngã tư đường, vui vẻ mà thầm nghĩ: Đây đều là tiền đó,
nếu như ai cũng đều đến uống sữa của ta, không cần đến một năm, ta có
thể tích lũy rất nhiều tiền rồi.
Nàng nghĩ vậy, giật mình.
“Ai cũng đều đến uống sữa của ta?” (ta suy nghĩ lung tung rồi =)))))))))))) Chị ơi là chị :v)
Trời ạ, ta đúng là ngớ ngẩn! Phải, trở về tìm công tử Xuất!
Hai cha con trở lại phủ công tử Xuất, sau khi dùng bữa tối, Ngọc Tử lập tức đi đến điện nghị sự.
Thấy công tử Xuất không có ở điện nghị
sự, Ngọc Tử xoay người đi tới Xuân Hoa điện. Ngoài Xuân Hoa điện là một
rừng trúc, khe suối trong rừng róc rách, núi đá san sát, công tử Xuất
thích đánh cờ ở nơi này.
Khi Ngọc Tử đi qua cây đào cành lá trụi
lủi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy công tử Xuất đội mão, tuấn nhã cao
quý khiến cho người ta hít thở không thông, đang cùng một thực khách
đánh cờ.
Thực khách kia râu tóc bạc phơ, Ngọc Tử đã từng gặp vài lần.
Nàng bước lên trước, đi tới bên cạnh công tử Xuất, nhẹ nhàng hành lễ rồi cúi đầu, cấtgiọng trong trẻo gọi: “Ngọc
cơ bái kiến công tử.”
Công tử Xuất chẳng buồn ngẩng đầu.
Ngọc Tử lặng lẽ nhìn lướt qua hắn rồi lại vội vàng cúi đầu, cất giọng to hơn, trong trẻo mà nói: “Bẩm công tử,
thiếp bán sữa ba ngày. Ngày thứ nhất thu được một trăm hai đao tệ. Ngày thứ hai, thu được một trăm bốn mươi đao tệ. Hôm nay thu được một trăm
chín mươi đao tệ.”
Nàng nói xong, sợ công tử Xuất xuất thân
phú quý, không biết ý nghĩa của những đao tệ này là gì, lập tức dừng lại một chút rồi nghiêm túc nói: “Khi thiếp cùng công tử gặp lần đầu, thiếp cùng phụ thân thiếp, làm kiếm khách cho thương đội của Man Quân, nhiều
lần vào sinh ra tử, màn trời chiếu đất, hơn nửa năm cũng chỉ kiếm được
bốn trăm đao tệ.”
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn công tử
Xuất, nói: “Một ngày trăm đao tệ, khấu trừ phí nhân công, phí thuê cửa
hàng, ngoại giao, phí mua đậu nành và gạo, cũng thu lợi trên bảy mươi.
Thiếp cho rằng, tích tiểu thành đại.
Ánh mắt của nàng sáng ngời mà nói ra mục
đích của mình, “xin công tử giúp thiếp một tay, thiếp muốn mở cửa hàng
sữa ở Lâm Truy thành, trong thời gian ngắn nhất, để cửa hàng bán sữa của thiếp trở thành nơi mọi người ở Lâm Truy đều biết. Trước khi mọi người
chưa bắt chước theo, kiếm được trăm vàng nghìn vàng.”
Công tử Xuất cuối cùng cũng chịu quay đầu lại nhìn về phía nàng.