Hắn lẳng lặng mà nhìn Ngọc Tử, hỏi: “Trước khi mọi người chưa kịp làm theo? Tại sao?”
Ngọc Tử thanh thúy đáp lời: “Phương pháp
làm sữa đơn giản, đợi mấy ngày nữa, sẽ có người thông minh ngộ ra cách
làm. Tới khi đó, sữa nơi nào cũng sẽ giống nhau, sẽ không có chỗđặc
biệt, cũng sẽ không thẻ thu về lợi lớn.” Dừng một chút, nàng nghĩ ra
công tử Xuất trước mặt chính là một người ở thời đại Xuân Thu Chiến
quốc, chưa chắc đã hiểu rõ đạo lý mà mỗi người hiện đại đều biết này.
Lập tức nàng lại bổ sung: “Buôn bán độc nhất vô nhị mới có lợi nhất.”
Công tử Xuất gật gật đầu.
Hắn lẳng lặng mà nhìn Ngọc Tử, lẳng lặng mà nhìn.
Ở trong mắt của hắn, Ngọc Tử có thể nhìn thấy bóng dáng của mình.
Nàng mím môi, ngăn chặn trái tim đập
loạn, thầm nghĩ: Ngươi nhất định phải đáp ứng, nhất định phải đáp ứng.
Tốt nhất, ngươi thấy ta trung thành và tận tâm như vậy, một lòng mưu lợi cho ngươi, tiện thể tha thứ sự vô lễ của ta ngày hôm qua.
Thực khách ở bên cạnh tán thưởng: “Công tử, cơ này nói như vậy, nghĩ kĩ đúng là có lý.”
Công tử Xuất mỉm cười.
Hắn thu hồi ánh mắt, giờ quân cờ trắng trong tay đặt xuống vị trí bên trái, cười sang sảng rồi nói: “Được.”
Ngọc Tử mừng rỡ, nàng thi lễ, giọng trong veo: “Công tử anh minh.”
“Anh minh?”
Công tử Xuất cười như không cười rồi liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại ngừng cười, nói: “Tại.”
“Gọi lão Nha đến.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, người quản gia kia xuất hiện bên cạnh công tử Xuất.
Công tử Xuất cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục hạ một quân cờ xuống, nói: “Lão Nha, Ngọc cơ bán hàng, ngươi giúp nàng đi.
Người quản sự cúi đầu đáp: “Vâng.”
“Tất cả mọi công việc đều nghe nàng sai bảo.”
“Dạ.”
Công tử Xuất nói xong, giọng bỗng nhiên
nhỏ hơn, hắn ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi nói: “Đúng, liên
quan đến tiền bạc nên quản chặt một chút. Ngọc cơ này, cả đời yêu nhất
là tiền.”
Lời này vừa nói ra, bốn phía yên lặng.
Qua một hồi lâu, người quản sự kia mới đáp: “Vâng.”
Ngọc Tử quỳ dưới đất, chán nản mà nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, oán hận mà thầm nghĩ: Đồ keo kiệt, thù dai.
Nhìn theo bóng Ngọc Tử rời đi, công tử Xuất cười, lười biếng mà nói: “Thuận!”
“Sao.”
“Vừa rồi Ngọc cơ nói như vậy, ngươi có nghe được không?”
“Vâng.”
“Nói lại những lời Ngọc cơ vừa nói cho
đám Man Quân. Bảo bọn họ, ta thấy bọn họ đường đường là đấng trượng phu, không đến mức thất bại bởi một người đàn bà chứ?”
“Vâng.”
Ngọc Tử thật không ngờ, chuyện hôm nay lại thuận lợi như vậy.
Đi trên đường rừng che phủ, nàng thấy cả người thoải mái, người bay bổng.
Ừ, nhiều nhất ba ngày, mình phải cho cả thành Lâm Truy, đều rao sữa của mình.
Nghĩ đến lúc đó, đao tệ hẳn là như nước chảy tuôn ra. Ai dà đáng tiếc, tiền đó lại không phải là của mình.
Buổi tối, Ngọc Tử vẫn đứng cùng quản gia kia, chuẩn bị nhân thủ, cùng tính toán tiền vốn cần chuẩn bị.
Bận rộn liên tục cho tới giờ Mậu, Ngọc Tử thấy đầu óc choáng váng thì mới về tẩm điện.
Trên đường đi về tẩm điện là rừng cây che phủ, mấy mĩ cơ đang đứng chắn đường. Thấy Ngọc Tử đi tới, Hàn công chúa mặc thường phục hăm hở đi lên phía trước, bước tới chỗ nàng.
Ngọc Tử vẻ mặt đau khổ mà đứng lại, nàng
nhẹ nhàng hành lễ với Hàn công chúa rồi ra đòn phủ đầu: “Công chúa đừng
vội, phu chủ trách thì nhất định trách cứ ta, việc này vốn không liên
quan gì đến công chúa hết.”
Hàn công chúa dừng bước, nàng trừng mắt nhìn Ngọc Tử, hỏi. “Sao ngươi biết ta hoảng hốt vì chuyện này?”
Ngọc Tử cười khổ thầm nghĩ: Tâm tư của
công chúa đại nhân ngươi, tất cả đều đặt lên người công tử Xuất. Cho dù
là việc nhỏ, ngươi hết lần này đến lần khác nghĩ tới nghĩ lui như vậy
cũng sẽ biến thành đại sự, huống chi, chuyện đó cũng không nhỏ chút nào.
Hàn công chúa nghiêng đầu, lại hỏi: “Khi
ngươi bái kiến phu chủ, có thật phu chủ nói với ngươi, việc này không
liên quan gì đến ta?”
“Đúng.”
Ngọc Tử nhẹ nhàng uốn gối một cái, thanh
thúy ngại ngùng mà cười nói: “Thiếp mặc dù là phụ nhân, nhưng cũng hiểu
chuyện. Công chúa chớ hoảng loạn!”
Hàn công chúa nhìn chằm chằm vào nàng,
đột nhiên hừ một tiếng, một ánh mắt xem thường quét qua. Nàng lớn tiếng
nói: “Ta mặc dù là phụ nhân, nhưng cũng biết đúng sai. Việc này vốn là
do ta, có thể nào đổi trắng thay đen?” Nói tới đây, Hàn công chúa khinh
miệt mà trừng mắt nhìn Ngọc Tử một cái, lớn tiếng nói: “Người như ngươi, quả nhiên là nói dối không biến sắc, xảo trá thành tính!”
Sau khi nói ra mấy chữ nặng nề này, Hàn
công chúa ngẩng đầu, nhìn mĩ cơ hai bên rồi quát: “Chúng ta đi tìm phu
chủ xin nhận tội đi!”
Bởi vì đám người Hàn công chúa đi ở phía
trước, Ngọc Tử không vội quay về phòng. Nàng chạy đến hoa viên ngồi trên tảng đá lớn, sau đó ôm hai đầu gối mà ngồi thưởng thức ánh trăng, xong
mới chậm rãi trở về tẩm điện.
Trong tẩm điện vô cùng im ắng..
Ngọc Tử thở dài một hơi, nhẹ chân bước vào trong.
Khi nàng đi tới cửa đại điện, liếc mắt
một cái liền trông thấy công tử Xuất ngồi ngay ngắn sau bàn đọc thẻ tre. Năm ngọn nến đang cháy tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, chiếu sáng cả
khuôn mặt của hắn, giống như khắc ngọc mà thành.
Nhưng chỉ nhìn một cái, Ngọc Tử lại vội vàng cúi đầu.
Lúc này, giọng của công tử Xuất từ trong điện truyền ra, “Ngọc cơ, vào đây.”
Ngọc Tử liền trưng ra khuôn mặt tươi cười, đưa tay vuốt vuốt ngực rồi mới đáp: “Vâng.”
Nàng cất bước đi vào tẩm điện.
Ngọc Tử đi tới trước bàn của công tử Xuất.
Lén lút nhìn ánh mắt công tử Xuất đang cầm thẻ tre đọc, Ngọc Tử quỳ xuống, dập đầu xuống đất, mông nhếch cao, hành đại lễ.
Công tử Xuất buông thẻ tre.
Hắn nhìn chằm chằm Ngọc Tử, hỏi: “Sao cơ lại hành đại lễ?”
Cái trán của Ngọc Tử chạm đất, vô cùng
thành thật nói: “Thiếp lại làm cho công tử không vui, trong lòng hoảng
sợ, đến xin chịu phạt.”
Sau một hồi im lặng, giọng lười biếng của công tử Xuất truyền đến, “Nếu như thế, cơ cho rằng, ngươi nên bị xử phạt thế nào?”
Hả? Phạt thật sao?
Khuôn mặt của Ngọc Tử đầy đau khổ.
Chần chờ hồi lâu, nàng mới cúi đầu mà nói: “Thiếp cho rằng, có thể phạt thiếp một ngày không được ăn gì.”
Công tử Xuất bật cười.
Ngọc Tử thấy vậy, vội vàng sửa lời nói:
“Hoặc, công tử có thể phạt thiếp mười đao tệ.” Nói tới đây, nàng cũng tự thấy có chút buồn cười, lập tức ép giọng thấp xuống, bi thương cầu xin: “Công tử, có thể không phạt không?” Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt trong
veo, nước mắt rưng rưng nhìn công tử Xuất, vô cùng đáng thương mà nói:
“Thánh nhân có dạy biết tội có thể sửa, nên làm điều thiện. Sau này
thiếp nhất định coi đây là chân lý, không dám tái phạm nữa. Bây giờ, có
thể tha cho thiếp không.”
“Tha cho cơ?”
Ngọc Tử gật đầu như giã tỏi, liên tục đáp: “Công tử đại nhân đại lượng, tha cho một phụ nhân như thiếp đi.”
Công tử Xuất lại cười.
Nụ cười này có chút rực rỡ.
Hắn chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Ngọc Tử, chậm rãi cúi đầu xuống.
Vươn tay. Nhẹ nhàng nâng cằm Ngọc Tử bắt
nàng nhìn mình, sau đó ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve cái cằm thon của nàng, làn hơi thở mà hắn thở ra âm ấm bao phủ lấy khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng.
Trong lúc bất tri bất giác, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tử ửng hồng, nàng từ con ngươi đen nhánh của hắn có thể
nhìn thấy hình ảnh của mình, tim đập thình thịch, Ngọc Tử cúi đầu.
Ngay khi cổ họng của nàng khô khốc, toàn
thân cứng ngắc, công tử Xuất bật ra một tiếng khàn khàn, ôn nhu, biếng
nhác mà nói: “Ngọc cơ, thân là cơ thiếp, làm sao để xóa tan cơn giận của phu chủ, cơ thực sự là không biết sao?”