Ngọc Tử cứng người.
Nàng chỉ cảm thấy môi nàng bị một ngón
tay lạnh lẽo thô ráp đang nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, chỉ cảm thấy hơi thở mà hắn thở ra, ấm áp và mơ hồ.
Thình thịch! Thình thịch!
Tim của nàng, đập nhanh quá, thậm chí như muốn rớt ra ngoài.
Đúng lúc này, cái tay kia chậm rãi chuyển xuống phía dưới, nó men theo cằm của nàng, từ từ xuống cổ của nàng,
rồi men đến xương quai xanh….
Bỗng “ầm” một tiếng. Cũng là vì Ngọc Tử quá khẩn trương, cả người ngửa về phía sau, va thẳng vào sàn nhà.
“Phịch”. Ngọc Tử lớn tiếng la, vuốt vuốt
gáy. Trong lúc nàng kêu đau, công tử Xuất lại chậm rãi đứng thẳng dậy,
mặt không chút thay đổi mà ngồi xuống bàn.
Tiếng lật thẻ tre lại vang lên.
Ngọc Tử lồm cồm đứng lên, có chút ngượng ngùng, nàng thì thào gọi: “Công tử?”
“Đi ra ngoài!”
Tiếng của công tử Xuất lạnh lẽo mà qua loa.
Thấy nàng giật mình, công tử Xuất vùi mặt sau thẻ tre, giọng càng lớn hơn, giận dữ quát: “Đi ra ngoài!”
“…….Vâng.”
Giọng của công tử Xuất lạnh lùng, đáng sợ.
“….Vâng.”
Ngọc Tử chậm rãi rời khỏi tẩm điện.
Vừa ra khỏi cửa điện, một cơn gió lạnh thổi tới khiến khuôn mặt đang nóng rực của nàng trở nên mát mẻ hơn nhiều.
Hai tay của Ngọc Tử ôm lấy gương mặt, nhanh chóng đi vào trong rừng cây.
Dựa vào một gốc cây đại thụ, Ngọc Tử thở
hắt ra một hơi, nhắm hai mắt, nhẹ nhàng mà rên rỉ: “Đều là tại ngươi,
vóc dáng của ngươi đẹp như vậy, rõ ràng là một sự mê hoặc….”
Chưa nói xong, Ngọc Tử dừng lại. Nàng đưa tay khẽ vỗ vỗ miệng, than thở: “Đúng là, ta đang làm gì vậy? Tự nhiên
lại nói như vậy?”
Đầu óc của Ngọc Tử tỉnh táo lại, lấm la
lấm lét nhìn bóng dáng mơ hồ của công tử Xuất sau cánh cửa, nói thầm:
“Thôi đi! Rõ ràng nói nhan sắc của ta quá tệ, không đủ trèo lên giường
của ngươi, tự nhiên lại lật lọng, bày ra cái vẻ mặt dụ dỗ.”
Nàng bất mãn lườm công tử Xuất, bắt đầu ngồi xuống đất, suy nghĩ chuyện bán sữa.
Ngọc Tử cứ nghĩ mãi nghĩ mãi cho đến tận
giờ tý, nhìn thấy công tử Xuất được các thị tì cởi y phục, nàng mới thu
tay thu chân, giống như kẻ trộm chuồn về góc điện.
Giữa đại điện, ánh sáng của đèn dầu leo lét như hạt đậu.
Ngọc Tử lặng lẽ trải chăn, giống như con cá trườn vào trong chăn.
Đến tận lúc này, nàng mới dám mở hai mắt, lặng lẽ nhìn công tử Xuất.
Tấm màn tung bay, bóng dáng của hắn như ẩn như hiện.
Lúc này, công tử Xuất trở mình một cái, Ngọc Tử vội vàng thu hồi ánh mắt, vẫn không nhúc nhích.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng nói của công tử Xuất lại truyền đến: “Ngọc cơ?”
“Dạ.”
“…….Không có gì.”
Ô hay, sao lại không có gì? Ngọc Tử lắc
lắc đầu, nhìn hắn, đảo mắt rồi rụt người vào chăn, thầm nghĩ: Tên này,
đúng là hỉ nộ vô thường. Hừ!
Đêm nay, Ngọc Tử ngủ không được ngon,
trong mơ, nàng luôn nhìn thấy một đôi mắt màu xanh âm u như mắt sói đang nhìn nàng chằm chằm.
Làm hại nàng chạy trốn, chạy mãi, chạy
mãi. Kỳ thật, chạy thì nàng không sợ nhưng trong mộng thật lạ, mỗi lần
chạy thoát, nàng lại luôn dừng lại rồi ngoắc ngoắc tay, làm mặt quỷ về
phía đôi mắt xanh âm u kia khiến cho nó tiếp tục đuổi nàng.
Thật sự là nhàm chán!
Ngọc Tử tự xem thường mình trong giấc mộng kia.
Mơ hồ, có người tiến vào, một nữ tử gọi: “Ngọc cơ?”
Ngọc Tử mở to mắt.
Mấy thị tì đang giúp công tử Xuất mặc quần áo.
Tấm rèm trên cánh cửa trong điện đều đã
vén ra, ánh vàng rực rỡ xuyên vào trong điện. Dưới ánh mặt trời, trên
gương mặt tuấn nhã của công tử Xuất mang theo nụ cười thản nhiên. Làn da của hắn trắng ngần như ngọc, hai hàng lông mày nghiêng nghiêng như kiếm như đao. Con mắt nhàn nhạt màu ngọc lưu ly mang theo sự lạnh lùng và
thanh cao, hắn lúc này, cực kỳ cao quý, cực kỳ xa lạ.
Ngọc Tử ngơ ngác mà nhìn hắn một cái.
Công tử Xuất không hề quay đầu, giọng nói tao nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, “Cơ, tại sao lại nhìn ta chăm chú như vậy?”
Trong giọng nói của hắn mang theo sự giễu cợt.
Đại não của Ngọc Tử còn đang mơ hồ, nghe
vậy thì thào nói: “Thiếp nghĩ, công tử tuấn mỹ thanh cao như vậy, sợ
rằng chỉ có tuyệt sắc giai nhân mới xứng với công tử.”
Công tử Xuất cười ha hả.
Hắn chuyển con mắt liếc nhìn Ngọc Tử, thản nhiên mà trả lời: “Phụ nhân mà thôi, tại sao dùng tới hai chữ xứng đôi?”
Một câu nói này rất lãnh đạm, rất cao ngạo, rất khinh thường, đây là một sự khinh thường từ tận xương tủy đối với nữ nhân.
Ngọc Tử gắng gượng mỉm cười, cúi đầu đáp: “Công tử nói đúng, là thiếp đường đột.” Lúc này, lòng nàng vô cùng bình thản, vô cùng bình thản.
Sau khi Ngọc Tử rửa mặt chải đầu xong liền đi tới chỗ người quản gia.
Muốn có mạng lưới ở thành Lâm Truy, thủ
hạ còn phải trải qua đào tạo. Trận chiến này là Ngọc Tử nổ phát pháo đầu tiên, thành công thì nàng có thể thoát khỏi số phận làm cơ thiếp, cùng
các thực khách kia giống nhau, được công tử Xuất bảo vệ.
Sau khi xem xét lại một lần các chi tiết
tối hôm qua thương lượng, giao cho người quản gia kia phụ trách việc tìm người. Khác với tưởng tượng của Ngọc Tử chính là, khi bọn họ tìm người, không đi tìm những dân phu bên ngoài. Đầu tiên bọn họ cân nhắc chính là nô bộc trong phủ và đến khu mua nô lệ mua người về.
Lúc này đây, Ngọc Tử ngồi trên xe ngựa,
dưới sự bảo vệ của một kiếm khách, nàng đi ra phủ, chuẩn bị dạo chơi một ngày ở Lâm Truy.
Xe ngựa đi vào ngã tư đường, Ngọc Tử vẫn ăn mặc như một thiếu niên, xốc màn xe lên.
Hiện tại trông nàng rất thoải mái, ung
dung. Bởi vì công tử Xuất có tiền mà, có tiền, chọn cửa hàng cũng trở
nên đơn giản hơn nhiều.
Thành Lâm Truy không hổ là một trong
những thành thị phồn hoa bậc nhất. Giữa dòng người ngựa xe như nước, xe
ngựa của Ngọc Tử thong thả tiến lên phía trước.
Hai bên ngã đường, cửa hàng nàng vừa ý cũng không ít. Đi suốt ba canh giờ đã chọn được gần ba mươi cửa hàng.
Đối với Ngọc Tử mà nói, nàng chỉ phụ
trách chọn cửa hàng, còn việc đàm phán tiền thuê với chủ cửa hàng, có
thể giao cho thực khách trong phủ.
Lúc này, xe ngựa đang tiến lên phía trước bỗng ngừng lại.
Đang nhìn xung quanh, Ngọc Tử kinh ngạc vươn đầu ra, hỏi: “Sao vậy?”
Ngự phu (người đánh xe ngựa) không có trả lời nhưng trả lời nàng là tiếng cười vui vẻ quen thuộc của một người,
“Ngọc cơ, là ta. Gặp được cố nhân, thật vui mừng.”
Là giọng của Ngô Tụ.
Trong lòng Ngọc Tử cười lạnh một tiếng, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bên phải.
Ở phía trước, cách xe nàng năm bước, một
chiếc xe ngựa đứng đó. Màn xe được vén lên, ha má thoa phấn ửng hồng
hiện ra trước mặt của nàng.
Ngô Tụ cười rất vui sướng, khuôn mặt quả
thật rất hòa nhã, đôi mắt sáng rực. Giống như xuất hiện ở trước mặt Ngọc Tử là thân nhân nàng mong đợi mấy đời vậy.
Nụ cười như vậy thực sự rất khó khiến
người ta sinh ác cảm. Nếu không biết rõ bản chất của nữ nhân này, dựa
vào lời đồn, Ngọc Tử sẽ không hề phòng bị nàng ta.
Âm thầm cảm khái, Ngọc Tử nhìn Ngô Tụ từ
trên xuống dưới, lấy tay áo che miệng, kinh ngạc kêu lên: “Ô! Chao ôi!
Tỷ tỷ sao còn ở đây. Đêm đó công tử Xuất rõ ràng đã nói tỷ tỷ là người
ác độc như rắn rết, tại sao thái tử còn giữ tỷ tỷ ở bên người? Thái tử
không sợ tỷ tỷ nửa đêm vươn nọc độc, lấy đi tính mạng nho nhỏ của Thái
tử sao?”
Giọng của Ngọc Tử quả thực không nhỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn, dòng người đi ngang qua, không ít người quay đầu nhìn lại.
Thoáng chốc, Ngô Tụ mặt mày đỏ bừng.
Nàng xoắn tay áo thành dây thừng, nụ cười trên mặt vẫn thật rực rỡ, “Ngự phu, đánh xe ngựa gần thêm chút nữa, ta
muốn gần muội muội hơn một chút.”
Ngự phụ đáp lời, giục xe ngựa đi đến vị trí song song với xe ngựa của Ngọc Tử.
Hiện tại, xe ngựa hai bên kề sát nhau.
Ngọc Tử đầy hứng thú mà nhìn Ngô Tụ, nàng nghiêng đầu, cười mỉm nói: “Có điều, đột nhiên ân cần, không phải kẻ
gian thì cũng là kẻ trộm. Ngô Tụ tỷ tỷ, ngươi đến sát ta như vậy, lại
không biết chuẩn bị hãm hại ta như thế nào đây?”
Nụ cười của Ngô Tụ lại cứng đờ.
Nàng thở dài một tiếng.
Giữa tiếng thở dài, nàng lấy tay áo che
mặt, cúi đầu khóc, nói: “Muội muội không hiểu ta, muội muội hiểu lầm quá nhiều rồi. Ngày xưa khi ở Lỗ thành, ta cùng với muội muội tình như thủ
túc, từng thề cùng giúp đỡ phu quân. Lúc ấy tỷ tỷ còn nói nếu có ngày
phu quân trở thành thái tử, đó là lúc muội muội thành thái tử phi.”
Khi Ngô Tụ nói, Ngọc Tử rất chăm chú lắng nghe. Nàng gần như là hoàn toàn không biết gì đối với chuyện trước kia
của thân thể này. Hiện tại có cơ hội hiểu hơn một chút, nàng rất có hứng thú.
Ngô Tụ lấy tay áo lau lau khóe mắt, tiếp
tục khóc, nói: “Tỷ tỷ và thái tử tuyệt đối không ngờ, lời thề văng vẳng
bên tai, muội muội lại đột nhiên biến mất, muội muội ơi, người hại muội
muội là Tô cơ đó. Nàng mượn danh nghĩa tỷ tỷ, lừa muội uống thuốc độc,
lại lấy danh nghĩa tỷ tỷ, ra lệnh cho người khác vứt muội ngoài đồng
hoang. Muội muội, Tô cơ đã bị phu chủ nhốt trong phủ, chỉ chờ muội đi
gặp mặt chất vấn thôi.”
Nàng nói xong, ngẩng đầu lên, ôn nhu nhìn Ngọc Tử, chân thành mà nói: “Tỷ tỷ đã từng sinh lòng thù ghét với muội
muội, khi nghe tin muội muội chết quá đột ngột, tỷ tỷ cũng từng rất sảng khoái. Nhưng, từ ngày Triệu công tử nói tỷ tỷ “Độc ác”, tỷ tỷ rất hối
hận, tỷ tỷ hối hận, hối hận là sau khi nhìn thấy muội muội sống lại,
không nên châm chọc, thóa mạ như vậy, không còn mặt mũi nào đối diện với người khác. Vì vậy, tỷ tỷ và phu chủ cẩn thận kiểm tra mọi người trong
phủ, cuối cùng tra ra là Tô cơ đã hại muội.”
Ngô Tụ vô cùng chân thành mà nói, cầu xin Ngọc Tử: “Muội muội nếu như không tin, không ngại cùng tỷ tỷ đến phủ
thái tử một chuyến.”
Nói tới đây, nàng chỉ chỉ vào kiếm khách
của Ngọc Tử, nói: “Muội muội có thể cùng ngự phu, kiếm khách đi vào. Cho dù tỷ tỷ độc ác, cũng không dám đắc tội công tử Xuất, xử trí người của
hắn chứ?”
Ngô Tụ nói xong, giọng hơi thấp xuống, nhẹ nhàng mà nói: “Muội muội, phu chủ rất nhớ muội đó….”
Ngọc Tử ngửa người ra phía sau, ngẩng đầu, không hề chớp mắt mà nhìn Ngô Tụ chằm chằm.
Dưới cái nhìn chăm chú của Ngọc Tử, Ngô Tụ ngẩng đầu lên, ánh mắt rất trong sáng thành khẩn nhìn Ngọc Tử.
Ngọc Tử đột nhiên bật cười.
Vừa cười, nàng vừa nghiêng đầu tò mò hỏi: “Quái lạ, tỷ tỷ tại sao khăng khăng muốn mời ta đến phủ thái tử như vậy?”
Ngô Tụ nghe vậy cười khổ một tiếng.
Nàng cúi đầu, thở dài rồi chầm chậm nói:
“Thái tử nhớ mãi không quên muội muội đó. Người nếu không khăng khăng
muốn mời, sao ta có thể mời muội muội xinh đẹp như vậy vào phủ chứ? Muội muội phải biết, tỷ tỷ lòng dạ hẹp hòi, rất không thích người khác tranh ân sủng của thái tử với tỷ tỷ. Ai dà, mời muội muội quay về, thật sự
là ý của thái tử. Muội muội, muội liền cùng ta gặp thái tử đi, chỉ một
canh giờ thôi. Muội là cơ thiếp của công tử Xuất, nếu muội muốn đi, ai
cũng không thể ép buộc muội được đâu.”