Không thể không nói, lời nói của Ngô Tụ chân thành khiến kẻ khác phải động tâm.
Đáng tiếc, Ngọc Tử không phải là Lỗ Kiều Kiều trước kia nữa
Trong sự mong chờ của Ngô Tụ, Ngọc Tử chậm rãi lắc lắc đầu.
Ngô Tụ thật không ngờ, bản thân tốn nhiều lời như vậy, nàng ta vẫn lắcc đầu, không khỏi có phần tức giận. Lập tức nàng nhướng mày, không kiên nhẫn mà kêu lên: “Muội muội?”
Nàng mới vừa mở miệng, Ngọc Tử liền vươn
bàn tay, quơ quơ trước mặt nàng rồi cười nói: “Chuyện cũ đã qua, thái tử làm sao, người như thế nào, đã không liên quan gì tới ta nữa. Bây giờ
ta đã là người của công tử Xuất rồi.”
Dứt lời, Ngọc Tử nói với ngự phu: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Xe ngựa chạy đi.
Ngô Tụ nhìn chằm chằm theo xe ngựa của
Ngọc Tử, càng chạy càng xa, càng chạy càng xa. Một lát sau, nàng ta vẻ
mặt âm trầm, oán hận mà nói: “Lỗ Kiều Kiều này, ngày xưa đối với thái tử tình thâm ý trọng, dù chết cũng không hối hận, nhưng chỉ chớp mắt lại
nhận sự ôm ấp của người khác!” Ngô Tụ nói xong, đột nhiên cười, “Ta thật là ngốc, thái độ nàng ta như vậy, chính là muốn cho thái tử biết mà.”
Ngọc Tử ngồi trong xe ngựa, đang buồn bực mà suy nghĩ: Ngô Tụ này, tại sao khăng khăng muốn ta gặp thái tử? Tề
thái tử kia, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Ngọc Tử khi nhắc đến Tề thái tử, tuy rằng cảm xúc không giống trước kia nhưng cũng ít nhiều mang theo chú thù hận và cảm xúc phức tạp, không rõ ràng.
Suy nghĩ hồi lâu, nàng cũng không nghĩ ra được kết quả, nàng lắc lắc đầu, vứt việc này ra sau gáy.
Ngọc Tử ở bên ngoài đi vòng vòng một
ngày, xác định được hơn sáu mươi cửa hàng, mà lúc này nàng chỉ mới đi
chưa đến một phần ba thành Lâm Truy.
Ước chừng khoảng ba ngày, sau khi Ngọc
Tử xác định được hai trăm cửa hàng, người của quản sự cũng đã chuẩn bị
xong xuôi, có thể khai trương.
Việc còn lại chính là nấu sữa. Vì là
người trong phủ và nô lệ đứng ra buôn bán, điều tốt nhất đó là bọn họ
cực kỳ trung thành, căn bản sẽ không phản bội.
Nhưng những người này đa phần không biết
chữ, năng lực tiếp thu và tìm hiểu công việc cũng rất kém. Phương pháp
nấu sữa đơn giản như vậy. Ngọc Tử dạy ba ngày mới khiến bọ họ hiểu ra.
Về việc bảo bọn họ mở miệng rao hàng, Ngọc Tử phải hao hết sức chín trâu hai hổ, cũng chỉ có hai mươi người bằng lòng mở miệng, cuối cùng cũng
học xong.
Bây giờ, hai trăm cửa hàng đã chuẩn bị
thỏa đáng, trên lá cờ thống nhất ghi chữ chữ “Sữa ngon”, thống nhất là
màu xanh của cây trúc, cũng thống nhất giá cả, tất cả đều là một đao tệ
hai bát.
Bởi vì năng lực tiếp thu của những người
này rất kém, Ngọc Tử chỉ có những yêu cầu như vậy thôi, còn lại như
thống nhất trang phục, trang hoàng cửa hàng gì gì đó, nàng cũng không để ý tới.
Cửa hàng khai trương.
Sữa của Ngọc Tử, ưu điểm lớn nhất không
phải là ngon mà là nóng hổi. Mùa lạnh, đưa tay ra có thể mua được một
chén sữa nóng hổi, không phải ở đâu cũng tìm được.
Chuyện buôn bán giống như nàng sự đoán, vô cùng thuận lợi. Trong vòng năm ngày đã hoàn vốn.
Ngọc Tử mấy lần bảo Cung về nhưng Cung
không đồng ý. Thực khách của công tử Xuất đa phần là nhân vật có tiếng ở chư quốc, Cung ở cùng bọn họ sẽ mất tự nhiên. Vì vậy, Cung tiếp tục
ngày ngày bán sữa như trước kia. Nhưng với tính cách của hắn, kiếm được
rất nhiều tiền nhưng không có lấy một đao tệ nào bỏ vào túi riêng của
mình.
Cửa hàng khai trương thành công thuận
lợi, khiến Ngọc Tử rất bận rộn đến tối mặt tối mày, chỉ hơn hai mươi
ngày đã khiến thân hình Ngọc Tử vốn đã không mấy đầy đặn lạigầy đi mấy
phần. Kiểu gầy này, ở hiện đại chính là thon thả, nhưng ở thời đại này
lấy to mập tráng kiện làm tiêu chuẩn của cái đẹp, khiến Ngọc Tử có phần
hốc hác.
Ngày thứ bảy sau khi khai trương, Ngọc Tử chọn mấy chỗ ngã tư đường, khảo sát tình hình thực tế một lần. Hiện tại tất cả đều đã đi vào quỹ đạo. Có lẽ, ta có thể xin công tử Xuất luận
công, ban thưởng cho ta rồi
Ngọc Tử vừa đi vừa suy nghĩ. Người quản
gia kia rất đáng ghét, hắn thực sự tuân theo sự phân phó của công tử
Xuất, kiểm tra từng khoản tiền trong tay Ngọc Tử. Việc này khiến nàng
bận rộn đến bây giờ nhưng đao tệ trong tay còn chưa đủ mua cho Cung một
bữa tiệc phong phú một chút.
“Ôi! Đây là Lâm Truy? Quả nhiên là náo nhiệt, phụ thân người xem, con không nghĩ sẽ gặp người đâu. Đúng là đông người quá đi.”
Đây là tiếng của một thiếu niên, vang dội thanh thúy, Ngọc Tử không khỏi quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên đang nói chuyện kia có giọng
nói khá kỳ lạ, phải cố gắng lắng nghe mới có thể nghe rõ được. Ở bên
cạnh hắn, là một đại hán khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, đại hán kia vẻ mặt dữ tợn, bên hông cắm một bội kiếm nhưng không có vỏ
kiếm. Trên thanh kiếm vàng rực kia, vết máu loang lổ, khi đại hán đến
gần, người qua đường đều dạt sang hai phía.
Đại hán râu ria xồm xoàm kia nhìn thoáng qua thiếu niên mười hai tuổi, thương yêu mà nhìn vậy thôi, cũng không đáp lời.
Phía sau đại hán lại truyền đến giọng nói của một thanh niên, “Bây giờ tới Lâm Truy rồi, làm sao mới có thể khiến Tề vương biết đến chúng ta?”
Giọng người kia có chút âm trầm, “Việc
này rất dễ. Thác năm nay mới mười một tuổi, nếu ở giữa phố chém giết mấy người, nhất định có thể lấy dũng làm chấn động Tề vương!”
Lời này, Ngọc Tử nghe rất rõ ràng.
Mặt nàng trắng bệch, nhanh chóng lùi về
phái sau. Nhưng người nghe được lời này như nàng không ít, tất cả mọi
người đều lùi về phía sau.
Người nọ chỉ nói một câu, bất tri bất giác đường phố liền xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn.
Năm hán tử kia thấy thế, cực kỳ đắc ý, một người răng vàng cười ha hả.
Đại hán râu ria kia cầm bội kiếm trong tay đưa cho nhi tử, cười nói: “Con của ta, đi giết vài người đi.”
“Vâng.”
Thiếu niên kia trong trẻo đáp lời, hai tay nắm bội kiếm, nghênh ngang đi về phía Ngọc Tử.
Khuôn mặt của Ngọc Tử trong thoáng chốc
trắng bệch, trong lòng hối hận không thôi: Ngồi xe ngựa tốt như vậy, tại sao khi về, muốn cho bọn họ về trước chứ?
Hiện tại, phía Ngọc Tử, trừ nàng ra, còn
có một ông lão gầy yếu. Thiếu niên kia nhếch miệng, nhìn về phía các
nàng, trong ánh mắt là sự khát máu!
Ánh mắt như vậy, chỉ liếc mắt một cái, có thể khiến người ta gặp ác mộng!
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền
đến, một người quen thuộc, giọng trong trẻo quát: “Ta cũng muốn trở
thành dũng sĩ của Tề vương! Hừ! Tiểu nhi kia, ngươi đừng chém giết người yếu thế, chúng ta đấu một trận, chẳng phải càng thú vị hơn sao?”
Giọng nói này?
Ngọc Tử quay đầu lại.
Đương nhiên, khi tiếng nói này vang lên, tất cả mọi người và nàng đều quay đầu nhìn lại.
Một thanh niên tuấn lãng xuất hiện trước mắt mọi người.
Thanh niên này cao lớn, da màu đồng đen,
hai mắt hẹp dài, ngũ quan nam tính và tuấn tú. Cố ý nuôi bộ râu quai nón ngắn, trong sự tuấn tú lộ ra một nét tang thương.
Hắn là Á! So với khi ở thành Tằng, hắn
hình như đen hơn, đôi mày nhíu chặt, vẻ ưu tư nặng nề, cảm thấy sự tang
thương quá nặng nề.
Ngọc Tử tuyệt đối không ngờ, lại gặp được Á ở chỗ này. Đúng rồi, đúng rồi, hắn dường như từng nói rằng muốn trở
thành dũng sĩ dưới trướng Tề vương.