Khóe miệng Ngọc Tử cong lên, cười lạnh một tiếng ở trong lòng.
Khi thấy nàng cười lạnh, ánh mắt của thái tử Tề càng thêm lạnh lẽo.
Sau khi nhìn chằm chằm Ngọc Tử quan sát hồi lâu, hắn quay đầu, nhìn về phía quý nữ kia và Lĩnh.
Hai người thấy ánh mắt của hắn thì đều run rẩy. Kiếm trong tay Lĩnh buông lỏng, phịch một tiếng, quỳ xuống đất, hai tay chắp lại, run run nói: “Thần mạo phạm Ngọc cơ, xin thái tử xử phạt.”
Tề thái tử liếc mắt nhìn hắn một cái, quay qua nhìn quý nữ khuôn mặt trắng như tuyết, hai tay đang gắt gao xoắn vào với nhau kia, hỏi: “Ngươi là Mật, nữ nhi của Tập thúc thúc?”
Quý nữ kia cúi đầu, bất an mà đáp: “Vâng.”
Cúi đầu, cuối cùng nàng cầu xin: “Thiếp thất lễ. Thái tử thứ tội.”
Tề thái tử lắc lắc đầu, hắn nhàn nhạt nói: “Đây là việc nhỏ, hai bên đều có trách nhiệm.”
Ý của lời hắn nói là: chuyện nhỏ này không cần thiết đến mức để thái tử hắn phải ra mặt giải quyết.
Lời nói này vừa dứt, Lĩnh và quý nữ kia cùng thở dài nhẹ nhõm.
Tề thái tử lại quay sang nhìn chằm chằm Ngọc Tử một cái rồi cất bước đi vào điện.
Ngọc Tử nhìn theo bóng dáng của hắn, khóe miệng lại cong lên, lại cười lạnh một cái.
Tề thái tử vừa đi, Mật quý nữ kia liền tiến lên một bước, đi tới trước mặt Ngọc Tử.
Nàng ta nhìn chằm chằm Ngọc Tử, cằm hếch lên, sắc mặt rất là khó coi nói: “Ngọc cơ, lúc nãy ta không biết người có được sự đối đãi của một phu nhân!” Nói xong, nàng ta dừng một chút, mất tự nhiên mà ra lệnh: “Chuyện đã qua, về sau ta không cho phép ngươi được nhắc lại!”
Ngọc Tử cười cười, nàng hạ ánh mắt xuống, thầm nghĩ: “Đây là ngươi ra lệnh cho ta sao?”
Nàng rất muốn lạnh lùng trả lời một câu, nhưng cuối cùng không thể. Hiện tại, với thân phận này không thể…
Sau đó Mật lại nhìn chằm chằm Ngọc Tử, đầu ngẩng cao, nghênh ngang kiêu ngạo mà trở lại điện.
Lĩnh không đi theo nàng ta.
Sau khi hắn thấy quý nữ đó đi xa, hắn đi tới trước mặt Ngọc Tử, cúi người thật thấp, thấp giọng nói: “Lĩnh mạo phạm, mong cơ tha lỗi.”
Ngọc Tử thản nhiên trả lời: “Không dám.”
Giọng nói của nàng, có chút không thật.
Cho dù không thật, Lĩnh nghe được hai chữ “Không dám” của nàng vẫn thở phào nhẹ nhõm, hắn lại cúi thấp người với Ngọc Tử rồi cúi đầu đi vào trong điện.
Các quý nữ khác vừa chỉ trỏ Ngọc Tử vừa đi vào trong điện.
Chỉ có Ngọc Tử là không nhúc nhích.
Mọi người tản ra rồi nàng mới phát hiện, lưng áo của mình đã ướt đẫm mồ hôi, chân của nàng đang run rẩy, nàng sợ hãi mình vừa bước đi sẽ yếu ớt ngã xuống đất.
Nàng cắn môi, nhẹ nhàng cắn môi, cố gắng hít sâu….
Trong đại điện.
Công tử Xuất ngồi trên sập nhỏ, đang cầm cốc rượu, cũng vài người quyền quý trò chuyện với nhau.
Lúc này, một người kiếm khách đi tới phía sau hắn, đến gần công tử Xuất, cúi đầu nói mấy câu.
Công tử Xuất gật gật đầu, quay đầu, nhìn ra cửa đại điện, thấy thái tử Tề đang đi vào, nhìn một cái về phía Mật vừa mới bước vào, liền không chút để ý, thu hồi ánh mắt.
Lúc này, bên cạnh công tử Xuất, truyền đến tiếng cười mờ ám của một người trung niên, “Tập có lời muốn nói, không biết công tử Xuất có nguyện ý lắng nghe?”
Nam nhân này hơn bốn mươi tuổi, nhìn thoáng qua giống như người đã năm mươi tuổi, dáng vẻ giống như đã già. Hắn là nhi tử của Tề vương tiền nhiệm – công tử Tập. Mặc dù cùng với Tề vương hiện tại là huynh đệ ruột thịt, bởi vì một vài nguyên do, công tử Tập này không được làm Tề vương.
Thấy hắn mở miệng, công tử Xuất nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt khi cười rất sâu, tươi cười rất rực rỡ, “Công tử cứ nói.”
Công tử Tập ha ha cười, hắn xoa nhẹ chòm râu trên cằm, nói: “Ta có một nữ nhi, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, nàng rất ngưỡng mộ công tử, hi vọng cùng công tử kết duyên Tần Tấn.”
Dứt lời, công tử Tập nhìn Mật vừa mới bước vào điện vẫy vẫy tay, kêu: “Con, lại đây, tới gặp công tử Xuất.”
Mật nghe phụ thân gọi, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh phụ thân.Sau đó nàng nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn công tử Xuất.
Vừa nhìn nàng đã thấy khuôn mặt tuấn tú của công tử Xuất, tươi cười đặc biệt rực rỡ.
Diện mạo của công tử Xuất khôi ngô, tuấn mỹ, nụ cười này quả nhiên là tỏa sáng bốn phía. Tim nàng đập thình thịch. Đúng lúc này, công tử Tập nói với nữ nhi: “Mật, ngẩng đầu lên để công tử Xuất nhìn thấy con.”
Mật nghe lời ngẩng đầu lên, hiện tại trên mặt của nàng đã không còn vẻ trắng bệch, chỉ có chút ửng đỏ.Vụ va chạm với Ngọc Tử lúc nãy trong lòng của nàng đã chẳng còn gì: có thật sự muốn giết nàng ta hay không, có gì đặc biệt hơn người, huống hồ, nàng ta cũng không phải là phu nhân của công tử Xuất! Cho dù nàng ta thật sự trở thành phu nhân của công tử Xuất, thật sự cùng hàng với mình. Dựa vào thân phận nàng ta không có gia thế tương trợ, không có tỷ muội, mình muốn giết chết nàng ta, cũng là phẩy tay mà thôi.
Nghĩ như vậy, nụ cười của Mật rất vui vẻ, trong lòng rất kiên định.
Nàng liếc mắt đưa tình nhìn về phía công tử Xuất.
Nam nhân này nhìn gần gũi như vậy, cảm nhận được hơi thở hào hoa phú quý trên người hắn khiến kẻ khác ngạt thở, trong lòng Mật hô to: đây mới là nam nhân ta muốn! Chỉ có nam nhân cao quý như vậy mới xứng đôi với ta, mới có thể làm phu quân của ta!
Hiện tại, tối hôm qua người cùng nàng quấn quýt với nhau vui vẻ nghe hát là Lĩnh đã bị nàng hoàn toàn vứt sau đầu.
Công tử Tập liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, thấy thần sắc của nàng, hắn làm phụ thân, lập tức hiểu được tâm tư của con gái.
Lập tức, hắn cười tủm tỉm nhìn công tử Xuất: “Công tử, nữ nhi này của ta có đẹp không? Có xứng làm phu nhân của công tử không?”
Công tử Xuất lại cười.
Hắn nhìn Mật quan sát một cái, giơ cốc rượu lên, tao nhã mà ôn nhu nói: “Kiều kiều thật là động lòng người.”
Công tử Tập mừng rỡ, hắn vội vàng hỏi.”Vậy ý công tử như thế nào?”
Trong sóng mắt vui mừng của Mật, công tử Xuất nhấp một ngụm rượu, cười cười, “Bữa tiệc này là lúc tẫn hoan, còn đây là việc riêng, ngày mai sẽ cùng công tử bàn bạc, thế nào?”
Đây, đây chính là đồng ý.
Công tử Tập mừng rỡ, Mật mừng rỡ.
Khi Mật nhẹ nhàng vái chào, công tử Tập ha ha cười nói: “Tất nhiên là như vậy, tất nhiên là như vậy.”
Nhìn hai phụ tử vô cùng vui mừng, công tử Xuất lại cười thật xán lạn.
Sau khi phụ tử Công tử Tập lui ra, Ngọc Tử cũng về tới điện.
Nàng cúi đầu, im lặng mà đi tới bên cạnh công tử Xuất, ngồi xuống bên chân hắn.
Công tử Xuất liếc mắt nhìn nàng một cái, khi nhìn thấy trên môi nàng có mấy vết răng nhỏ khó nhận ra, hắn cau mày.
Cùng lúc đó, Lĩnh cũng đi tới bên cạnh Mật, hắn nhìn Ngọc Tử đang quỳ bên cạnh công tử Xuất một cái, trong thần sắc hiện lên một tia bất an.
Mật quay đầu lại nhìn hắn (Lĩnh), thấy bộ dạng của hắn như vậy, khinh thường hừ một tiếng, cằm hất lên, quát khẽ: “Thất phu vô dụng!”
Lĩnh vẫn cúi đầu.
Mật thấy hắn không giống như thường ngày, tiến đến trước mặt mình xin lỗi, cực kỳ căm tức, nàng nhấp một ngụm rượu, nhìn người luôn luôn đi theo phía sau mình, tối hôm qua sau khi trên giường tẫn hoan còn đau khổ cầu xin nàng gả cho hắn, ác ý mà nói: “Cha ta, vừa rồi đã đem ta hứa gả cho công tử Xuất.” Dừng một chút nàng còn nói thêm: “Công tử Xuất rất vui mừng, khi hắn thấy ta, ánh mắt kia giống như phu quân, làm tim ta xoắn lại.”
Nói đến đây, Mật chầm chậm đặt cốc rượu xuống, đắc ý nhìn chằm chằm Lĩnh, chờ hắn vô cùng thống khổ, hồn bay phách lạc!
Hừ! Vừa rồi mình hạ lệnh, hắn dám do dự! Tốt, ngươi hối hận chưa? Ngươi quỳ gối trước mặt khóc lớn, cầu xin ta đi!
(Tần Tấn chi hảo – Nên duyên Tần Tấn
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”.Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng.Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ)