Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 110: Chương 110: Lời tán thưởng của thái tử Tề




Đi theo phía sau công tử Xuất, Ngọc Tử cùng hai nàng cơ kia bước vào đại điện.

Công tử Xuất là một nhân vật mà bất kể đi đến chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm của đám đông. Hắn vừa bước chân vào, liền có mấy trăm người cùng quay lại nhìn hắn, khiến cho sự ồn ào náo động của đại điện cũng yên tĩnh lại.

Mấy người quyền quý tươi cười đến gần công tử Xuất, khi công tử Xuất cười nghênh đón, Hàn công chúa ở một bên vui vẻ kêu to: “A, đó là Thập ngũ công chúa, nào, đến đây trò chuyện nào.” Nàng dắt theo mĩ cơ bên cạnh, hai nàng đi xuyên qua các quý nữ.

Sau khi Ngọc Tử nhìn xung quanh một cái, bỗng nhiên phát hiện chỉ có một mình lặng lẽ đứng trong điện.

Nhìn thoáng qua đám quý tộc đang vây lấy công tử Xuất, Ngọc Tử lặng yên không một tiếng động đi đến một góc đại điện, nghiêng đầu, quan sát các tráng sĩ mang mặt nạ đồng ở ngoài điện.

Nàng đang tò mò, Á có thể là một trong số những người đó.

Nhìn nhìn, thấy không ai chú ý tới mình, Ngọc Tử lén lút đi ra cửa điện, bước xuống bậc thang.

Trên bậc thang bằng bạch ngọc, vẫn là bầu không khí ồn ào náo động, năm sáu quý nữ và một số vương tôn trẻ tuổi, đang tụ thành một nhóm, hai bên hi hi ha ha cười đùa.

Lúc này, một quý nữ chỉ tay vào Ngọc Tử kêu lên: “A! Ngươi, trông rất quen.”

Giọng quý nữ này không nhỏ, khiến mấy người đứng cùng nàng ta đều quay lại nhìn Ngọc Tử.

Ngọc Tử đang lén lút, hết nhìn đông tới nhìn tây, bị tiếng kêu này làm cả kinh, lại càng hoảng sợ. Nàng quay đầu lại, lập tức nhận ra. Nhẹ nhàng cúi chào quý nữ kia, Ngọc Tử nói: “Thiếp thân bái kiến Kiều Kiều.” Quý nữ này là một trong mấy quý nữ nàng từng gặp qua ở gần cửa hàng của Cung. Chỉ gặp mặt một lần, thật không ngờ quý nữ kia lại có ấn tượng với mình.

Quý nữ kia nhìn chằm chằm Ngọc Tử, sau một lúc mới nghiêng đầu đánh giá, hỏi: “Sao ta không thể nhớ được ngươi là ai?” Ngọc Tử cười khổ, đang chuẩn bị nói. Đột nhiên, một người từ một cửa điện xông ra, nặng nề mà đâm sầm vào Ngọc Tử. Lập tức, Ngọc Tử lảo đảo lùi về phía sau một bước, bịch một tiếng đụng vào vách điện.

Va vào Ngọc Tử là một quý nữ, nàng mặc thường phục, ngũ quan tú lệ, hai mắt dài nhỏ, khuôn mặt nhỏ, cằm nhọn, kết hợp với xương mày cao cao, cả người mang theo cảm giác cay nghiệt. Va vào Ngọc Tử, bước chân của nàng chao đảo, cả người thụt lùi về phía cột đá.

Đuổi theo chính là một thanh niên, người này thân hình cao lớn, trên đầu đội quan (ý là có chức tước), ước chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, sắc mặt xanh tái, ngũ quan thanh tú. Từ cách ăn mặc của hắn, xem ra đây là một võ sĩ cấp bậc cao của tầng lớp quyền quý.

Hắn vội vàng xông tới trước mặt quý nữ kia, đỡ nàng, luôn miệng hỏi: “Có bị thương không? Có bị thương không?”

Quý nữ kia lùi đến bên cạnh cột đá thì đứng lại. Nàng vung tay phải lên, nặng nề mà gạt hai tay đang đỡ mình của thanh niên kia ra, xoay mặt lại, nhìn Ngọc Tử đang mặc y phục cơ thiếp bình thường.

Lập tức, tay phải của nàng chỉ về phía Ngọc Tử, ra lệnh cho thanh niên kia: “Giết nàng ta!”

Hắn tuân lệnh, lập tức xoay người, hai tay chắp lại, “Vâng!” Hắn rút trường kiếm ra, xoay người lại.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Ngọc Tử, trong mắt hắn hiện lên chút kinh diễm. Nhưng ánh mắt này chỉ lóe qua mà thôi, hắn hô lớn một tiếng, trường kiếm vẽ ra một đường cong đẹp mắt, tư thế thong dong, ảo diệu, mũi kiếm đặt lên cổ họng Ngọc Tử.

Nhìn nàng chằm chằm, hắn cười, lạnh lùng quát: “Một cơ thiếp nho nhỏ mà cũng dám đụng vào Kiều Kiều nhà ta!”

Giữa tiếng quát, hắn cười rất âm trầm, trong ánh mắt gắt gao tập trung vào Ngọc Tử kia mang theo ánh sáng cao cao tại thượng, đồng thời cũng có chút cẩn thận.

Quý nữ kia ở bên cao ngạo kêu lên: “Phụ nhân này thật to gan, dám nhìn ta như vậy. Lĩnh, móc mắt nàng ta ra!”

Nàng h cằm, vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm Ngọc Tử chằm chằm.

Mệnh lệnh của quý nữ vừa vang lên, trường kiếm của hắn giương lên, chỉ vào mắt Ngọc Tử.

Lúc này, Ngọc Tử vươn tay. Nàng đưa tay đặt trên thân kiếm, sau khi liếc mắt nhìn quý nữ kia một cái, nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, giọng nói thanh thúy mà thong dong: “Ta là cơ thiếp của công tử Xuất, là Ngọc cơ.”

Ngọc cơ?

Cái tên này vừa vang lên, giữa các quý nữ truyền đến những tiếng thì thầm nho nhỏ. Cái tên này hình như có chút quen tai.

Tuy nhiên cái tên này có quen hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là, nàng chính là cơ thiếp của công tử Xuất.

Quý nữ kia đang vênh váo, dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn Ngọc Tử, khi nghe đến ba chữ ‘công tử Xuất’ thì cũng giật mình.

Sau khi tự báo gia môn, trong ánh kiếm dày đặc, Ngọc Tử nhìn hắn chằm chằm, mỉm cười, lại cất tiếng nói, “Điện Tề vương mở tiệc thật vui vẻ!”

Nụ cười của nàng rất ung dung, ngữ khí của nàng thanh thúy lại mang theo ý châm biếm nhàn nhạt, “Cả sảnh đường là các quý tộc, vương tôn nơi nơi, quân chính là một võ sĩ, nếu làm bị thương người không nên bị thương. Chủ nhân của quân, phụ nhân bên cạnh quân đây có thể gánh vác nổi sao?” Nàng nói đến đây, kiếm trong tay hắn run lên.

Ngọc Tử chậm rãi đè trường kiếm của hắn xuống, vỗ vỗ áo bào của mình, thản nhiên nói, “Khi quân rút kiếm, nên nhìn rõ đây nơi nào!”

Khuôn mặt của hắn không còn chút máu.

Phía sau hắn, quý nữ kia sau khi ngẩn ngơ, đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng nghển cổ quát: “Công tử Xuất là quý nhân, nhưng người là một cơ thiếp, dám nói như vậy với ta?”

Nàng nói xong, cất cao giọng, nhìn tên thanh niên kia quát: “Giết nàng ta!”

Kiếm trong tay hắn run rẩy nhưng không có nâng lên nữa.

Lời Ngọc Tử vừa mới nói không sai: ở nơi như thế này, là nơi không tới lượt hắn rút kiếm. Quý nữ phía sau hắn thì thôi, dù sao nàng ta còn có phụ huynh (phụ thân + huynh trưởng) làm chỗ dựa, bản thân mình là một võ sĩ, phải tự chừa đường lui cho mình.

Vì vậy với mệnh lệnh của quý nữ kia, hắn do dự.

Quý nữ kia giận dữ, hắn dám không nghe lời mình. Lập tức giọng của nàng ta lại vang lên: “Lĩnh! Có nghe thấy không, ta muốn ngươi giết nàng ta! Giết nàng ta!”

Một tiếng sau cùng đã rất to.

Ngọc Tử cười mà như không cười nhìn quý nữ kia đang mặt đỏ phừng phừng, khi tiếng quát của nàng vang lên, nàng phất phất ống tay áo của mình, thản nhiên mà nói: “Vị Kiều Kiều này, Lĩnh có thể đi đến ngày hôm nay, cũng không phải là người có tính tình tùy ý, hồ đồ mà có thể có được.” Những lời này của Ngọc Tử vừa dứt, Lĩnh đang do dự, kiếm đã giơ lên hơn một nửa lại hạ xuống.

Ngọc Tử liếc hắn một cái, thấy trên mặt Lĩnh đã hoàn toàn không còn sát ý, lập tức cười cười, nhìn về phía quý nữ kia ôn nhu mà nói: “Vị Kiều Kiều này, ngươi hà tất tức giận như vậy? Ngươi và ta va vào nhaumột chút mà thôi, không bị thương chẳng bị đau, nếu vì việc nhỏ này mà gây họa, chẳng phải là rất phiền phức?”

Lời này của nàng, giọng trong trẻo, mềm mại mà ôn hòa, nụ cười trên mặt cũng rất chân thành. Quý nữ kia lửa giận bừng bừng, không khỏi bị nghẹn lại.

Thế nhưng, quý nữ này từ trước đến nay là một người dễ giận và coi trọng sĩ diện, nếu vì một câu nói của một cơ thiếp nho nhỏ mà đã bỏ qua cho nàng ta, nàng không cam lòng. Lập tức, nàng lại chuẩn bị quát lên.

Đúng lúc này, một giọng nói vội vàng truyền đến, “À, ta nghĩ ra rồi. Ngươi chính là Ngọc cơ đó. Ngươi là phụ nhân có tài buôn bán hơn người, được công tử Xuất đối đãi như thực khách, có bốn kiếm khách bảo vệ. Chính là Ngọc cơ đó!”

Lời nói này là từ miệng quý nữ từng gặp mặt Ngọc Tử một lần ở gần cửa hàng của Cung. Nàng ta suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cũng nhớ ra thân phận của Ngọc Tử.

Những lời này vừa ra khỏi miệng, tiếng thì thầm càng lớn hơn. Trong cảm nhận của các quý nữ, Ngọc cơ xuất thân là quý nữ Lỗ quốc này chính là một nhân vật có chút thú vị. Cho dù là từ trong miệng người khác, hay là từ sự kết giao với Hàn công chúa, các nàng nhiều hoặc ít nghe được một số chuyện có liên quan đến Ngọc cơ, nghe ngóng được, Ngọc cơ này thật sự là người được công tử Xuất coi trọng.

Tiếng quát sắp lao ra khỏi cổ họng của quý nữ kia đành phải nuốt trở lại.

Bên người có bốn kiếm khách bảo vệ? Đây đã là đãi ngộ dành cho phu nhân rồi. Ngọc cơ này thật sự được công tử Xuất coi trọng như vậy sao?

Lòng nàng ta có chút rối loạn.

Công tử Xuất không phải một công tử bình thường. Dù là vương tôn và thái tử cũng rất kính cẩn với hắn, thậm chí tôn trọng như thượng khách. Hơn nữa, hơn nữa, lần này đến đây, phụ thân từng đề cập với nàng, muốn nàng trở thành phu nhân của công tử Xuất. Nàng ban nãy cũng lén lút nhìn thoáng qua, phát hiện công tử Xuất quả thực tuấn mỹ bất phàm, khiến nàng ta động lòng.

Nàng mím chặt môi, nhìn chằm chằm Ngọc Tử, lửa giận trong ánh mắt đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt suy nghĩ không rõ.

Sắc mặt Lĩnh càng tái. Hắn tuy là một võ sĩ cao cấp nhưng thật sự thì thân phận cũng không bằng Ngọc cơ này.

Hắn nhìn Ngọc Tử, có lòng muốn tiến lên giải thích nhưng lại nhớ đến vị Kiều Kiều bên cạnh, sợ chọc giận nàng ta.

Đối mặt với sự thấu hiểu của các quý nữ, Ngọc Tử nhìn cũng không nhìn hai người kia, nàng nhẹ nhàng cúi chào một cái với bốn phía, mỉm cười nói: “Thiếp đi đã lâu, sợ phu chủ nhớ mong, xin cáo lui.”

Dứt lời, Ngọc Tử chậm rãi xoay người đi vào trong điện.

Nàng mới đi một bước, “Bốp bốp bốp” Mấy tiếng vỗ tay vang lên.

Tiếng vỗ tay là từ trong góc phòng truyền ra.

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy người vỗ tay, bọn họ cùng thi lễ: “Bái kiến thái tử.”

Người tới chính là Tề thái tử.

Tề thái tử từ chỗ tối chậm rãi đi ra, hắn nhìn Ngọc Tử chằm chằm, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười như có như không, hắn mở miệng nói: “Giỏi lắm!”

Ánh mắt của hắn sắc bén như mũi tên, giọng nói chậm chạp rất trầm.

Nghe được Tề thái tử nói ra chữ Giỏi này, Lĩnh và quý nữ kia đều mặt trắng bệch.

Tề thái tử chậm rãi thong thả bước đến bậc thang.

Bước đi của hắn, chậm chạp thong thả, mang theo sự uy phong.

Mọi người cúi đầu cũng không dám lên tiếng.

Chỉ chốc lát sau, Tề thái tử đi tới bên cạnh Ngọc Tử, hắn nhìn chằm chằm nàng, ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

Cúi đầu đang thi lễ là Ngọc Tử, nghe vậy nàng lườm một cái, nàng thầm nghĩ: cũng đâu phải là lần đầu tiên gặp ta.

Nghĩ như thế, nàng vẫn biết nghe lời phải mà ngẩng đầu lên.

Ngọc Tử vừa ngẩng đầu lên, liền đón nhận ánh mắt âm u lạnh lẽo của Tề thái tử.

Hắn gắt gao mà nhìn nàng chằm chằm, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia giống như muốn nhìn thấu nàng, hoàn toàn nhìn thấu.

Sau một lúc lâu, đôi môi mỏng của hắn giật giật, cúi đầu, như có như không thở dài: “Ứng biến như vậy, tài trí như vậy, ta đúng là không biết….”

Giọng của hắn rất nhỏ rất nhỏ, cho dù Ngọc Tử đứng ở trước mặt hắn, cũng phải tập trung tư tưởng mới có thể nghe rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.