Lúc này, tiếng nhạc trong điện thư hoãn, tiết tấu uyển chuyển, lẫn trong tiếc nhạc là tiếng thì thầm khe khẽ, cũng càng lúc càng nhỏ dần.
Ngọc Tử nhìn thấy công tử Xuất ở bên cạnh mình đã rời đi được mấy lần, đang chào hỏi cùng với các quý tộc khác.
Ngọc Tử quỳ lâu như vậy, tuy rằng chỉ cần có cơ hội thì sẽ lén lút cử động nhưng hai chân nàng vẫn càng lúc càng tê, hai chân cũng bị người đè lên đến đau nhức.
Chẳng những mệt mà nàng còn rất đói bụng. Trong điện chỗ nào cũng bày đầy rượu thịt nhưng đây đều là cho các quý nhân, cơ thiếp như nàng không có tư cách ăn uống.
Người bên cạnh phất vạt áo một tiếng, trong tiếng cười lớn, công tử Xuất và công tử nước Hàn đều rời khỏi chỗ ngồi.
Ngọc Tử lặng lẽ giương mắt nhìn liếc qua bóng dáng của công tử Xuất một cái rồi chậm rãi chớp mắt, nuốt nước miếng.
Giờ khắc này, ánh mắt nàng tuyệt đối không chịu nghe sai bảo, rất nhiều lần đã quét qua bàn đầy đồ ăn kia. Đã ba, bốn canh giờ rồi, nàng còn chưa được một hạt cơm, một ngụm nước nào vào bụng. Đói cũng được nhưng miệng nàng còn khô khốc lại nữa.
Một bầu sữa đặt ngay trước mặt nàng, nàng chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào. Sữa này, công tử Xuất chẳng uống lấy một ngụm, nhìn bộ dáng đó của hắn thì chắc chắn là không hề cảm thấy hứng thú với sữa. Cho dù nàng uống một ngụm cũng chẳng sao cả.
Nghĩ đến đây, miệng Ngọc Tử càng khô, nàng lặng lẽ liếc nhìn quanh một lượt, cuối cùng vươn tay ra. Đúng lúc này, trước mắt nàng tối sầm lại.
Công tử Xuất đã trở lại.
Ai dà, đừng nghĩ nữa. Ngọc Tử vội thu tầm mắt lại, hơi cúi đầu, trên mặt là nụ cười rụt rè đặc trưng của nghề nghiệp đang làm.
Đột nhiên, giọng nói êm tai của công tử Xuất vang lên từ đỉnh đầu nàng: “Ngọc cơ?”
“Vâng.”
“Sao hai mắt lại đảo qua đảo lại như chuột?”
A? lại bị hắn phát hiện!
Ngọc Tử vội ngồi lại cho đoan chính, người trên ưỡn thẳng, lại nuốt nước miếng để thấm ướt cổ họng đã khô héo, sau đó nàng thanh thúy đáp lời: “Nếu công tử không đảo mắt nhìn thiếp thì sao biết hai mắt thiếp đảo như chuột?”
“Ha ha”, bên tai nàng là tiếng cười cố đè ép lại của công tử Xuất. Hắn vươn ngón trỏ, khẽ xoa cằm Ngọc Tử, nâng gương mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tử lên, khóe môi công tử Xuất khẽ nhếch, từ từ thở dài: “Ngọc cơ rất vô lễ với ta đó.”
Ngọc Tử vừa nghe, lập tức tỏ vẻ xấu hổ, nàng chớp mắt, thì thào nói: “Thiếp thật sự đường đột, xin công tử đừng trách.”
Tiếng thở dài của công tử Xuất lại vang lên, “Lúc Ngọc cơ xấu hổ luôn tự xưng là thiếp, nếu bình thường lại tự xưng ta, đây là lễ nghi của nước Lỗ sao?”
Ngọc Tử ngẩn ra, cái đầu nhỏ của nàng càng lúc càng cúi gằm xuống, vẻ mặt cũng càng lúc càng xấu hổ.
Lúc này, công tử Xuất cúi đầu, nghiêng người đến gần nàng hơn một chút, hắn phun ra hơi thở nhẹ nhàng, khoan khoái, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Môi Ngọc cơ đã khô nứt, đang khát sao?”
Lời vừa nói ra, Ngọc Tử vội vàng gật gật đầu, nhưng hai ngày nay, công tử Xuất liên tiếp trêu chọc nàng, nàng không thể tin được người kia thực sự nảy lòng từ bi. Lập tức, nàng mềm giọng, cố nén giận rồi nói: “Rất khát rồi.”
“Ngọc cơ có biết, yến hội thế này, các cơ thiếp ăn uống thế nào?”
“Cái này, cũng không biết!” Ngọc Tử ngẩng đầu lên, tò mò nhìn đám cơ thiếp xung quanh một cái rồi lại nhìn công tử Xuất, hai mắt chớp chớp.
Tay công tử Xuất nắm cằm nàng hơi khép chặt lại, ngón trỏ chậm rãi vươn ra, thủ pháp cực kì nhẹ nhàng, mềm mại, dùng đầu ngón tay đặt lên viền môi trên của nàng, tay hắn chỉ hơi chạm vào, môi Ngọc Tử cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác này lan đến tận tim.
Này… người này… đang đùa giỡn mình…
Ngọc Tử vừa mới nghĩ như thế thì giọng nói duyên dáng của công tử Xuất lại truyền đến: “Đồ ăn của các cơ thiếp là do chủ nhân mớm cho, cơ không biết sao?”
Lúc nói chuyện, hắn nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, để cho Ngọc Tử nhìn về góc bên phải kia.
Ở góc đó, một quý tộc ngồi bên bàn, giơ chung rượu, ngửa đầu lên uống một hơi cạn sạch rồi ôm chầm lấy mỹ nữ trước mặt, cúi đầu rồi đổ toàn bộ rượu trong miệng qua miệng mỹ nhân kia. Đôi môi nhỏ nhắn của mỹ nhân kia bị chặn lại, chỉ đỏ mặt, khẽ ú ớ rên rỉ, yết hầu động, hiển nhiên là đang nuốt ngụm rượu ngon của quý tộc kia.
Vút một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tử đỏ bừng lên!
Nàng hiểu, công tử Xuất quả nhiên là đang đùa giỡn nàng.
Ngọc Tử cúi đầu cắn môi, cố gắng áp chế tâm tư vừa xấu hổ vừa hoảng loạn của mình. Lúc này nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng công tử Xuất đang ngồi bên cạnh mình, hơi thở ấm áp, đường vân tay của ngón tay đang chạm vào môi nàng khiến lông tơ nàng dựng đứng.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, sóng mắt như nước trốn tránh không dám nhìn thẳng vào hắn. Hơi thở của nàng cũng kéo dài mà dịu dàng, quả nhiên là vô cùng ngượng ngùng, so với trước lại xinh đẹp thêm ba phần.
Bàn tay nắm giữ cằm nàng hơi dùng sức.
Bàn tay đó nắm lấy cằm nàng, sau đó hai gò má ấm áp, là gương mặt của công tử Xuất đang dán lên gương mặt của nàng.
Hắn kề sát mặt nàng, hơi thở phả qua tai Ngọc Tử, tràn ngập trong màng nhĩ của nàng khiến bàn tay nhỏ bé cu Ngọc Tử không tự chủ được mà nắm thật chặt, thật chặt, đến độ ngón tay bấm vào lòng bàn tay đến phát đau.
Tiếng nói trầm thấp, ấm ách nhẹ nhàng phun ra, truyền thẳng vào tai nàng, lúc này, nàng cảm nhận được đôi môi ấm áp mềm mại của hắn nhẹ nhàng lướt qua vành tai nàng, dán lên má trái của nàng rồi chậm rãi chuyến đến đôi môi nhỏ nhắn của nàng. Ngọc Tử cảm nhận được, từng sợ lông tơ trên người mình, mỗi một ngóc ngách cơ thể đều bị nhiệt độ cơ thể hắn bao vây lấy, điều này khiến lòng nàng càng thêm bối rối.
Cho dù tuổi thực tế của Ngọc Tử đã hơn hai lăm tuổi nhưng dù sao nàng vẫn chỉ là một trạch nữ chưa có kinh nghiệm yêu đương gì cả.
“Lúc này, cơ rất đẹp, rất thơm…”
Tiếng thì thầm nho nhỏ này như lời nỉ non trong màn đêm, như đang dịu dàng tâm tình. Nó như một làn gió nhẹ, lúc thổi qua bên môi Ngọc Tử, nàng đã cảm thấy người mềm nhũn vô lực, vừa thẹn vừa vội nhưng lại không biết nên làm sao cho phải.
Ngay lúc bàn tay lớn kia đang nắm chặt cằm nàng, ngay tại lúc đôi môi kia sắp áp lên đôi môi nàng, đột nhiên, công tử Xuất buông nàng ra.
“Huỵch” một tiếng, Ngọc Tử ngã xuống đất.
Theo bàn tay to kia buông lỏng, người nọ chuyển đi, Ngọc Tử lại ngồi quay lại, không biết là nên buông lỏng hay nên rời đi, Ngọc Tử theo phản xạ vươn bàn tay nhỏ bé đặt lên trên ngực mình.
“Người đời đều nói nữ tử nước Lỗ trọng lễ nghi, cứng nhắc nhưng không hề biết nữ tử bên cạnh ta đây, lúc xấu hổ mặt như ráng mây, mắt như nước mùa xuân, vẻ quyến rũ phi phàn, đôi mắt lanh lợi sáng rỡ, ứng biến phi phàm, đúng là trân phẩm trong các cơ thiếp. Ngày đó Thái tử ban nàng cho ta rồi, liệu có từng hối hận?”
Trong tiếng tim đập loạn, từ đỉnh đầu, giọng nói tao nhã của công tử Xuất vang lên như đang ẩn chứa ý cười.
Như một gáo nước lạnh xối thẳng vào đầu Ngọc Tử, khiến sự ngượng ngùng, chờ mong, khát vọng vừa mới dấy lên trong lòng nàng bị quét sạch bách!
Ngọc Tử chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đứng ở đối diện công tử Xuất, mắt lạnh mũi ưng, ngũ quan thâm thúy chính là Thái tử nước Tề.
Giờ khắc này, Thái tử đang cúi đầu, thản nhiên nhìn nàng chằm chằm! Đối diện với Thái tử, công tử Xuất một tay cầm bầu rượu một tay cầm chén ngọc, nhẹ châm chậm uống, vẻ mặt hắn vẫn như khi nãy Ngọc Tử nhìn thấy, mang theo ý cười dịu dàng mà nhạt nhẽo.