Giọng nói này nhẹ nhàng như lời thì thầm, thực sự là dịu dàng đến vô cùng.
Trong nháy mắt này, tim Ngọc Tử đập thót lên vài cái.
Đầu nàng càng cúi gằm hơn.
Trong tiếng nhạc réo rắt, Thái tử bước đến bên bàn chính ở phía tay phải, chậm rãi ngồi xuống. Sau khi đám Ngô Tụ ngồi xuống phía sau hắn, trong tiếng trống, Tề vương khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi với khuôn mặt gầy, đôi mắt lồi ra như mắt cá vàng bước vào.
Đằng sau Tề vương cũng có ba, bốn mỹ nhân theo sau.
Lúc này, mọi người đã đến đông đủ.
Tề vương vừa đến, tiếng chuông trống cùng tấu vang, tiếng đàn sáo cũng phiêu đãng. Hai đội mỹ nữ mặc cung trang lả lướt tiến vào, trong đại điện tràn ngập không khí ướt át, xa xỉ.
Ngọc Tử quỳ ở đó, ngón tay công tử Xuất rút lại, trái tim đập loạn của nàng cũng rút lại. Nàng lặng lẽ liếc nhìn trái phải một hồi, thấy không ai để ý đến mình thì chậm rãi xê dịch, hoạt động đôi chân đã tê cứng.
Lúc này, hầu như trước gối mỗi quý tộc đều có một mỹ nhân quỳ đó như Ngọc Tử.
Nhìn những người cùng nghề đang quỳ gối ngồi vững vàng, khóe miệng mỉm cười, tư thái đoan trang kia, mặt mũi Ngọc Tử nhăn nhó, lén vươn tay đấm đấm chân mình, thầm nghĩ: Ngô Tụ khinh bỉ cũng đáng lắm. Cũng may thân thể này của ta là quý nữ, cố gắng đến bây giờ nhưng vẫn chỉ là một cơ thiếp ăn bữa nay lo bữa mai.
Nàng lúc này đã hoàn toàn quên mất sự rung động khiến nàng từng mất hồn mất vía.
Trên cao truyền đến giọng nói khàn khàn của Tề vương, trong tiếng cười trầm đục ấy, đám người công tử Xuất đều giơ chung rượu lên.
Giọng nói của Tề vương vừa dứt thì giọng nói trầm thấp của Thái tử lại vang lên, “Chư quân, lần yến tiệc này là tiệc mừng công. Nước Tề ta đã đánh bại được nước Lỗ, bức Lỗ hầu vứt bỏ được ba tòa thành rồi.”
Thái tử nói đến đây, giọng nói như sục sôi, hắn đứng lên, giơ chung rượu trong tay, cao giọng nói: “Tề Lỗ liền nhau, khó mà bao dung cho nhau được. Cuối cùng sẽ có ngày ta sẽ khiến cho nước Lỗ giống như nước Tằng, trở thành nước nhỏ phụ thuộc vào nước Tề ta! Mời chư quân, vì chiến thắng, cùng chúc mừng!”
Giọng nói của Thái tử vừa dứt thì trong điện đã ào ào tiếng chúc mừng.
Trong tiếng ồn ào, công tử Xuất giơ chung rượu trong tay lên, mỉm cười nói: “Những bậc thầy chế tạo vũ khí trong thiên hạ đều đến từ nước Lỗ. Nước Tề tuy lớn mạnh nhưng nhiều năm qua vẫn không làm được gì nước Lỗ. Nghe nói chiến thắng lần này là vì Thái tử có được vũ khí công thành lợi hại của nước Lỗ. Nghĩ lại, lúc này quân thần nước Lỗ chắc chắn sẽ rất đau đớn đây?”
Giọng nói của công tử Xuất trầm thấp và ưu nhã, từng chữ rõ ràng.
Ngọc Tử vốn đang không yên lòng, nghe xong đột nhiên lòng cảm thấy căng thẳng.
Cảm giác được nỗi đau đến độ hít thở không thông, Ngọc Tử nhắm mắt lại, vừa thở sâu vừa tự nhủ với mình: Sai cũng đã sai rồi, hối hận cũng có được gì?
Có lẽ là những lời này của nàng đã có tác dụng, dần dần nỗi đau trong lòng cũng hòa hoãn lại.
Hồi lâu sau, Ngọc Tử mở mắt ra.
Nàng vừa mở mắt đã bắt gặp cái nhìn chăm chú của công tử Xuất. Vẻ mặt hắn mang nét cười, lẳng lặng nhìn nàng, trong vẻ mặt cười như không cười ấy, trong nháy mắt, Ngọc Tử cảm thấy chật vật vì đã bị nhìn thấu.
Có lẽ lời nói của công tử Xuất khiến cho một số quý tộc ở bên cạnh đều tán đồng, công tử đến từ nước Hàn gật đầu, thở dài nói: “Kỹ thuật của Lỗ Ban là bí mật không truyền ra ngoài. Không ngờ nó lại rơi vào tay Thái tử Tề rồi. Ai dà, nước Lỗ trọng lễ nghĩa, tuy có lợi khí nhưng lại chỉ khư khư giữ lấy mình. Tề lại chẳng như vậy, ôi chao, từ nay về sau, thiên hạ gặp nạn lớn rồi, nước Lỗ cũng gặp nạn lớn rồi.”
Công tử Xuất gật đầu, không khỏi liếc nhìn qua Ngọc Tử.
Vừa liếc nhìn, hắn ngây người.
Khi nãy Ngọc Tử vẫn mang vẻ mặt phức tạp vô cùng, một khắc khi nghe đến lời công tử Hàn nói thì ánh mắt lại lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Lúc này, Ngọc Tử quả đúng là đang khinh bỉ, nàng thầm nghĩ: Vũ khí công thành? Mấy thứ như thang, máy bắn đá hoặc tên nỏ sao? Những thứ đó thì có gì mà quý?
Kiếp trước dù nàng chỉ là một nữ sinh bình thường, không có hứng thú với quân sự nhưng đã học qua vật lý hiện đại, xem qua không ít phim ảnh, thực sự chẳng thể nào cảm thấy mấy thứ máy móc từ mấy ngàn năm trước này có gì là thần bí.
Tiếng chuông trống càng giòn giã, tiếng đàn sáo càng du dương, một tiếng hát êm dịu truyền đến. Tiếng hát này dịu dàng uyển chuyển, ca từ tuy đơn giản nhưng lại mang theo tiếng rên rỉ khác thường, tựa như đang nỉ non cầu khẩn, càng giống như tiếng mỹ nhân cầu hoan trên giường, trong sự quỷ dị lại mang theo mấy phần yêu mị, phóng túng.
Tiếng hát vừa cất lên, tiếng nói chuyện trong đại điện dần giảm bớt, công tử Xuất nhắm mắt lại, lẳng lặng mà nghe.
Ngọc Tử cũng rời lực chú ý đi, nàng vểnh tai, cẩn thận lắng nghe, thầm nghĩ: Tiếng hát này chẳng biết là hát bằng ngôn ngữ nào? Sao chẳng hiểu gì hết?
Trong sự nghi hoặc của Ngọc Tử, tiếng ca đó vẫn luôn ngâm nga, rồi dần biến thành hư vô.
Đến khi trong điện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều thấy cảm thán.
Công tử nước Hàn kia cảm khái nói với công tử Xuất: “Luôn nghe nói ở Sở, Việt, có người có tiếng hát kì dị, hôm nay nghe quả nhiên là bất phàm. Kiếp này nếu có cơ hội tất sẽ đưa vũ nữ kia vào trong trướng, để cho nàng hát bài hát mê hoặc này trên giường cho ta nghe.”
Khóe miệng công tử Xuất cong cong, không đáp lời.
Có lẽ vì vẻ mặt của hắn quá trấn định, công tử nước Hàn nhìn hắn chằm chằm rồi đột nhiên cười nói: “Đối mặt với mỹ nhân như vậy, lời hát quyến rũ như vậy mà công tử lại như chẳng có cảm giác gì. Lẽ nào, cơ thiếp bên cạnh công tử thực sự là tuyệt đại mỹ nhân khiến trong mắt công tử không còn ai là mỹ nhân nữa?”
Công tử nước Hàn cười cười nói đến đây, ánh mắt liếc nhìn qua bên cạnh công tử Xuất rồi nói: “Mỹ nhân ơi, sao không đứng lên để ta ôm thử xem sao?”
Lúc công tử nước Hàn nói những lời này, giọng nói cực kì dịu dàng, thư hoãn, trong giọng nói mang theo ý tán tỉnh. Hắn nhìn thẳng vào Ngọc Tử, trong mắt là sự chờ mong.
Lúc này, Ngọc Tử cau mày, đang không biết nên làm thế nào cho phải thì một công tử nước Tề ở bàn trước quay đầu lại, nhìn công tử nước Hàn với ý đùa cợt, thở dài nói: “Nghe nói có một hiền sĩ từng xin công tử Xuất ban cho vị cơ thiếp này mà không được. Chuyện này công tử chưa từng nghe nói?”
Nụ cười trên mặt công tử nước Hàn cứng đờ lại.
Hắn vội vàng quay đầu chắp tay nhìn công tử Xuất, xin lỗi: “Là ta đường đột rồi, xin đừng trách.
Công tử Xuất cười cười, nhàn nhạt đáp: “Chuyện nhỏ thôi, đừng để ý.” Dứt lời, hắn liếc nhìn qua Ngọc Tử đang vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại vừa sợ hãi kia một cái.
Ngọc Tử không có tâm tư chú ý đến thần sắc của công tử Xuất, lúc này, nàng đột nhiên hiểu ra một việc! Nàng đang mừng rỡ như điên!
Thì ra, cơ thiếp như các nàng, dù là có thể tùy tiện đem tặng như lễ vật, chỉ khi nào chủ nhân của các nàng có biểu hiện muốn giữ lấy nàng thì đám quý tộc khác mới không dám dễ dàng mạo phạm, tùy tiện cầu xin. Nếu nhất định phải cầu xin thì cũng phải trả giá.
Thì ra, trong bất tri bất giác, nàng đã chiếm được chút ưu thế rồi.