Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 78: Chương 78: Gặp Cung




Ngọc Tử chỉ mới vào phủ công tử Tử Đê một lần, hơn nữa còn là vào bằng cửa hông. Phủ chất tử và các phủ quyền quý khác đều giống nhau, chiếm một khu vực to lớn, cửa chính và cửa hông cách xa nhau gần một dặm.

Ngọc Tử đi chính là cửa chính, người thời bấy giờ, trọng tri thức tài năng và học vấn, các thực khách ra vào đều là đi cửa chính.

Cửa chính làm bằng đá, cao lớn nguy nga, cao chừng một trượng. Ngọc Tử ngửa đầu nhìn lên rồi liền chuyển hướng nhìn qua người gác cổng phía bên phải đại môn.

Phủ đệ coi trọng quyền lực, đặc biệt đều có người gác cổng, bố trí tiểu lại chuyên trách để giữ cửa, đương nhiên chính là dùng các kiếm khách.

Ngọc Tử ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi tới chỗ người gác cổng kia, khụ một tiếng, sau khi khiến hán tử nhỏ gầy ba mươi tuổi này chú ý tới mình, nàng chắp tay với hắn, cất cao giọng nói: “Ta là người trong phủ công tử Xuất, muốn bái kiến quý thực khách Cung trong phủ.”

Lúc này Ngọc Tử ánh mắt vẫn sáng trong, cử chỉ thong dong, giọng nói thanh thúy.

Thế nhưng, người gác cổng kia chỉ đưa mắt qua, đã gặp qua nhiều người, hắn nhìn Ngọc Tử thăm dò rồi lại nhìn về phía sau nàng, nhìn thấy nàng không có đi xe tới, ngay lập tức lỗ mũi hếch lên trời, mất kiên nhẫn mà nói: “Trong phủ đang bận rộn, ngày khác lại đến gặp đi.”

Ngọc Tử thầm than một tiếng, thầm nghĩ: cuối cùng không che giấu được rồi.

Nàng chậm chạp sờ sờ tay áo, lấy ra một nắm đầy đao tệ.

Đao tệ vừa hiện ra trước mắt, người gác cổng kia liền cúi đầu nhìn. Nhưng liếc mắt một cái, hắn liền khinh thường mà quay đầu đi.

Ngọc Tử bất đắc dĩ, đành phải lại lấy ra một nắm nữa.

Hai mắt của người gác cổng kia nhìn chằm chằm vàotay áo của nàng, Ngọc Tử nghiến răng, rốt cục lấy ra ba lần, ba lần này hợp lại, chừng hơn năm mươi đao tệ. Sau khi lấy ra những đao tệ này, Ngọc Tử lắc lắc tay áo trống trơn, lặng lẽ mà ra hiệu cho người gác cổng rằng nàng rốt cuộc lấy không ra đao tệ nào nữa.

Đem năm mươi đao tệ này đặt hết vào tay người gác cổng, Ngọc Tử chắp tay trước ngực, uể oải mà nói: “Còn xin thông báo cho thực khách Cung, có người ở ngoài cửa đang chờ.”

Người gác cổng kia ước lượng đao tệ trong tay, gật gật đầu, nói: “Chờ một chút. Thực khách đông, rất khó tìm.”

“Vâng.”

Nàng vẫn biết, muốn gặp Cung, không có tiền mở đường là tuyệt đối không được. Diện tích chất tử phủ rất lớn, chừng trên trăm mẫu. Người gác cổng chỉ dựa vào hai chân, từ đại môn đi đến chỗ thực khách, lại lần lượt hỏi từng người để tìm được người muốn tìm, phí không ít công. Nếu như không trả tiền, ai sẽ tận tâm hết sức mà tìm kiếm cho ngươi?

Nhưng nàng thật không ngờ, người này đòi tiền nhiều như vậy.

Ngọc Tử cũng biết, phủ đệ quyền quý bình thường như phủ công tử Xuất, người gác cổng không dám làm chuyện thế này. Giai cấp xã hội này vẫn rất nghiêm ngặt, những người gác cổng này xuất thân từ tầng lớp thấp nhất, ai cũng có quyền loại bỏ hắn, đùa bỡn hắn.

Chỉ có phủ công tử Tử Đê, bởi vì tình cảnh của chủ nhân, căn bản không có thực khách đến đây để nương nhờ, cũng sẽ không có người giám sát gắt gao. Thực khách và kiếm khách… trong phủ, ngoại trừ số rất ít là người công tử Tử Đê mang tới, còn lại đều là một số người có ý đồ riêng với hắn mà đưa tới. Như người gác cổng này.

Bởi vì đủ các nguyên nhân, chất tử phủ so với phủ đệ khác, kém rất xa.

Ngọc Tử đợi ước chừng hai canh giờ, mắt thấy nửa ngày đã qua, một bóng người quen thuộc mới xuất hiện trước mắt Ngọc Tử.

Là phụ thân!

Ngọc Tử mừng rỡ.

Nàng vội vàng xông lên trước, mà lúc này, Cung cũng nhìn thấy nàng, hắn khàn giọng, vui mừng mà la lên: “Ngọc, con của ta.”

Ngọc Tử nhìn về phụ thân Cung, xoay người cúi lạy, sau khi hành lễ quỳ tiêu chuẩn, Cung kéo hai tay của nàng, nhìn trái nhìn phải, hốc mắt phụ thân hoe hoe.

“Ngọc, sao con lại đến đây? Nghe nói con đã trở thành người của công tử Xuất, hắn vốn có danh là người có tài có đức, con của ta, thật là người có phúc….”

Ngọc Tử cắt ngang sự vui mừng của Cung, trực tiếp hỏi: “Phụ thân, ngươi nhanh rời khỏi phủ chất tử. Con giờ đã được công tử Xuất cho phép, có thể làm thương hộ, có thể an bài chỗ ăn ở cho người.”

Cung giật mình.

Hắn kinh ngạc hỏi: ” Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Tử có chút do dự.

Nàng mím môi, nghiêm túc mà nói: “Phụ thân rời đi, hà tất hỏi nhiều?”

Cung nhíu mày nhìn nàng, gương mặt nghiêm túc, thở dài: “Con của ta, phụ thân đã vào trong phủ công tử Tử Đê, sẽ coi việc hầu hạ hắn là việc chính. Ta há có thể vô cớ mà đi?”

Môi Ngọc Tử càng mím chặt.

Một lát sau, nàng thấp giọng hỏi: “Công tử Tử Đê, khoảng mấy ngày này có phải là có chút buồn rầu nóng nảy?”

Cung gật gật đầu, nói: “Từ ngày ra khỏi Tề cung, công tử chưa từng thoải mái.”

Ngọc Tử cúi đầu, âm thầm thì thầm .Nàng không biết, công tử Xuất biết tin tức Tần Lỗ tấn công Tề, là thông qua nguồn tin riêng của hắn hay làchuyện ai ai cũng biết. Nếu ai ai cũng biết, nói ra ngọn nguồn thì cũng không sao.

Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nhìn Cung hỏi: “Phụ thân có biết Tề có chiến sự?”

Cung gật gật đầu, nói: “Nghe công tử cùng người khác thương nghị, Tần Lỗ muốn đánh Tề.”

Ngọc Tử thở dài một hơi, nàng thấp giọng nói: “Phụ thân, Tần quốc đánh Tề, mượn đường nước Ngụy. Nếu Tề vương giận cá chém thớt với công tử Tử Đê, phụ thân thân là thực khách của hắn, chẳng phải nguy hiểm rồi? Con cố ý đến đây, chính là vì thế.”

Ngọc Tử vừa nói, Cung vừa lắc đầu. Đợi nàng nói xong, Cung liền dứt khoát nói: “Con của ta, kẻ bề tôi phải quên mình phục vụ, tận trung! Phụ thân là bề tôi của công tử Tử Đê, há có thể bỏ hắn mà đi khi hắn gặp nguy nan? Như vậy phụ thân và có gì khác cầm thú đâu? Có khác gì kẻ tiểu nhân đâu?”

Lời lẽ chính nghĩa nói tới đây, Cung lại xoa nhẹ tóc Ngọc Tử, cúi đầu, nghiêm túc mà nói: “Con của ta là phụ nhân, đúng, cho dù là phụ nhân, cũng phải biết trung nghĩa. Con, việc này chớ có nhắc lại nữa.” Dừng một chút, hắn vẫn giáo huấn: ” Con của ta là người của công tử Xuất, cũng phải vì hắn sống, vì hắn chết, mặc dù máu chảy đầu rơi, sống chết không rời!”

Ngọc Tử nghe đến đó, thiếu chút nữa tỏ vẻ khinh thường.

Cung thấy Ngọc Tử buồn bã cúi đầu, nói: “Con của ta, rất có hiếu, lương thiện! Nhưng, còn phải học thêm một chữ trung.”

Ngọc Tử thở dài, đầu cúi càng thấp, giữa lời càm ràm của Cung, nàng thở dài một tiếng, thì thào: “Con biết rồi.”

“Tốt, con nếu không có chuyện gì, phụ thân an lòng.”

“… Cũng không có chuyện gì!”

Ngọc Tử chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo hình dáng nhỏ gầy càng đi càng xa của Cung, mắt lộ ra vẻ kiên định, nàng thầm nghĩ: “Phụ thân, ta là nhất định phải giúp người thoát khỏi công tử Tử Đê!

Nàng xoay người đi về.

Trên ngã tư đường. dòng người bắt đầu chen chúc, mải miết đi, bước chân Ngọc Tử đột nhiên khựng lại. Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía phủ chất tử, mỉm cười: phụ thân không muốn bỏ chủ, không muốn trở thành người bất trung. Nhưng, nếu như công tử Tử Đê tự mình đem phụ thân tặng lại cho ta, phụ thân còn có gì để nói?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.