Ngọc Tử cao hứng vui vẻ về phủ công tử.
Vừa bước vào cửa phủ, nàng mới nhớ lại, chuyến đi ra phố này nàng vẫn không thu hoạch được gì. Ban đầu, nàng muốn nhìn xem cửa hàng cũ nàng đã từng thuê có còn trống hay không, nếu như còn trống, nàng tìm đến chủ tiệm, dựa vào hợp đồng bắt hắn đem tiền thuê hai mươi tám ngày còn lại trả nàng.
Đáng tiếc, cửa hàng đã có người thuê, nếu như lúc này nàng đi gây sự, rất có thể sẽ khiến mọi chuyện rối tung, sau đó một khi có người phát hiện nàng là người trong phủ công tử Xuất, sự tình lại càng phức tạp.
Ngọc Tử đột nhiên dừng bước, một người phía sau thiếu chút nữa đâm vào nàng.
Không đợi nàng quay đầu lại, một giọng nói thật thà từ bên cạnh nàng truyền đến, “Ta thất lễ, cơ đừng trách.” Là hán tử mà quản sự sai bảo.
Ngọc Tử quay đầu lại, nhìn chăm chú hắn một hồi, đến khi hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán xuống mặt, Ngọc Tử cười ha hả, vỗ vỗ tay, nói: “Vậy mà quên có ngươi, đi, ta bày hàng đi!”
Ngâm đậu, cần chính là thời gian, cho dù Ngọc Tử lòng nóng như lửa đốt cũng phải ngâm nước đủ một đêm.
Trong ngày, công tử Xuất có trở về. Ngọc Tử trốn ở trong thiên điện, xa xa nghe được giọng của Hàn công chúa, đúng là đang gọi tên mình. Sợ hãi bị nàng ta sai vặt, nàng sợ tới mức chạy đến căn phòng cũ ngây người ra suốt mấy canh giờ, đến tận đêm khuya, mới lén lút quay về thiên điện ngủ.
Trong thiên điện, đồ vật trên giường của Hàn công chúa đã không còn, người cũng không có, xem ra, nàng ta vẫn là không dám làm trái mệnh lệnh của công tử Xuất.
Sáng sớm ngày hôm sau, nấu sữa xong, khi đặt lên xe bò đi ra khỏi cửa phủ, người quản sự cũng không có xuất hiện. Mà hán tử kia vẫn nhắm mắt theo đuôi nàng.
Lúc này, lưu hành thuyết âm dương. Mà thuyết âm dương cho rằng, sáng sớm mùa đông nên dậy trễ. Khi xe bò của Ngọc Tử ra đến nơi, cả thành Lâm Truy vẫn rất vắng lặng, rất ít người đi đường.
Hôm nay thật là lạnh quá đi. Thở làn hơi màu trắng. Ngọc Tử chà xát hai tay, vừa dậm chân, vừa thầm nghĩ: ngày mai nhất định phải đến muộn hơn chút.
Nàng lệnh cho hán tử đẩy xe bò đang ở giữa đường đến đầu con hẻm nhỏ rồi liền ngừng lại. Hẻm nhỏ này rất ngắn, hai bên đều là tường cao cao. Ngọc Tử nhìn nhìn, nơi này giống như một cửa hàng, tiếc là nó không có nóc và bãi đá. Ngoài ra, nó còn có hai tên khất cái đang ngồi.
Gọi hán tử đem ba thùng sữa trên xe đặt trên mặt đất, đem ống trúc và nước trong lần trước đã chuẩn bị đặt lên, Ngọc Tử liền ở một bên, đốt bếp lên.
Ngọc Tử chuẩn bị rất đầy đủ, ngay cả củi để đốt bếp nàng cũng mang đến. Thời đại này, rừng rậm nguyên thủy rất nhiều, củi có vô số.
Chủ yếu nhất là, người bán sữa thời này cũng không làm nóng sữa. Ngày lạnh như thế, một bát sữa lạnh lót dạ, răng va vào nhau đến nửa ngày, có người uống mới là lạ.
Sau khi dùng hai tảng đá làm thành một cái bếp thô sơ, nhét mấy cây khô vào, Ngọc Tử bắt đầu đốt lửa. Nhưng đường phố gió lạnh gào thét, phải đốt vài lần lửa mới cháy. Khi lửa vừa cháy lên, khói đặc hừng hực bay về phía nàng, Ngọc Tử vội vàng ho khan đ. Nàng híp hai mắt đẫm lệ, nghiêng đầu né tránh làn khói, dùng cành cây ở giữa đống lửa đào lên, tục ngữ nói, ‘lửa phải rỗng ruột’, lúc này mới có không khí lưu thông, đốt cháy thuận lợi.
Khi lửa bếp cháy hừng hực, cháy rất to, dòng người giữa ngã tư đường cũng đã tăng lên rõ rệt.
Hán tử kia nhìn về phía thùng sữa đặt ở trên đống lửa càng ngày càng nóng của Ngọc Tử, nhìn đến bàn tay ngâm nước đến tái nhợt, và thân thể nhỏ bị gió lạnh thổi đến run run, lắc lắc đầu, thì thào nói: “Ngọc cơ cẩm y ngọc thực, vì sao còn phải chịu khổ sở như vậy?”
Những lời này, Ngọc Tử nghe xong, nàng cười khổ một tiếng, không để ý đến hắn…
Ngọc Tử đem lá cờ viết chữ “Sữa ngon” cắm lên khe hở ở tường đá bên cạnh, chuẩn bị tốt mọi thứ, vầng thái dương màu trắng trên bầu trời bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ ấm áp. Mà giữa ngã tư đường, xe lừa xuất hiện tấp nập. Ngồi trên mấy chiếc xe lừa đều là các hiền sĩ mặc áo dài bằng vải thô rách nát, khuôn mặt bọn họ xanh xao, xiêm y phong phanh, sau xe lừa của bọn họ là một chồng cao, che phủ hoàn toàn bọn họ, đó là thẻ tre.
Thẻ tre. Đại biểu cho tri thức. Thứ dân trên đường nhìn thấy các hiền sĩ này, một đám người trong mắt đầy vẻ hâm mộ sùng bái.
Ngọc Tử vỗ vỗ hai má lạnh đến cứng ngắc, sau khi đợi ấm lên một chút, nàng cao giọng hát, “Sữa ngon đây, sữa ngon vừa trong vừa ngọt đây, sữa ngon một đao tệ hai bát đây. Sữa là vật quý, vốn chỉ là thức ăn của quý nhân, nay thứ dân cũng có thể thưởng thức đây!”
Ngã tư đường im lặng như vậy, giọng hát trong trẻo của Ngọc Tử như một điều gì đó, nhất thời vang vọng, mọi người đang đi đồng loạt nhìn về phía Ngọc Tử.
Đối mặt với nhiều ánh mắt chăm chú như vậy, hán tử kia cúi đầu. hắn vội vàng lùi về phía sau vài bước, từ từ đi vào sâu trong con hẻm. Hắn nghiêng đầu, rất cố gắng, rất chăm chú nhìn khe hở của tường đá, kiên quyết không nhìn về phía Ngọc Tử.
Khiến cho đoàn người chú ý, Ngọc Tử lập tức nở một nụ cười tươi. Nàng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, đón nhận ánh mắt của mọi người, một bàn tay chỉ về phía sữa và bếp lò của mình, giọng thanh thoát: “Chư quân, trời đông lạnh lẽo, sao không uống một cốc sữa nóng hổi, xua đi khí lạnh khắp người? Rất rẻ đó, một đao tệ có thể uống được hai bát đây.”
Lời nói của Ngọc Tử rất tao nhã, nụ cười rất xán lạn, chủ yếu là nàng kêu rất lớn.
Một chiếc xe lừa dẫn đầu chạy nhanh về phía nàng. Hiền sĩ ngồi ở trên xe lừa sau khi tò mò nhìn nàng một cái, móc trong tay áo ra một đao tệ ném cho nàng, kêu lên: “Tiểu nhi, lấy hai ống sữa.”
“Được!”
Ngọc Tử lấy hai ống sữa, vẻ mặt tươi cười, nhanh nhẹn đưa đến trước mặt hiền sĩ kia.
Nụ cười lộ ra tám cái răng trắng của nàng ở thời đại này, vẫn có tính lây lan, hiền sĩ kia cũng cười với nàng, đón lấy cốc sữa, ngửa đầu uống một ngụm.
Sữa nóng vừa vào bụng, hiền sĩ kia liền bật thốt lên khen: “Sữa ngon! Quả nhiên là sữa ngon!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, lại có bốn năm người chen đến chỗ Ngọc Tử, giữa tiếng vang leng keng của đao tệ, giọng của Ngọc Tử lại lanh lảnh vang dội không ngừng mà truyền ra, “Chư quân, uống rất ngon, khen một tiếng đi. Được ngươi khen, tiểu nhi đây thấy cả người thật thoải mái
Giữa tiếng cười ha ha của mọi người, một giọng cười nói vang lên: “Tiểu nhi này, đã vội vã đắc ý như vậy, còn muốn chờ ta khen sao?”
Ngọc Tử cười ha hả, trả lời vang dội: “Không, thoải mái mà.” Nói tới đây, nhìn về phía hán tử ở bên tảng đá mà hô to: “Y, ngươi đứng ở đó làm gì? Lại đây giúp đi.”
Hán tử kia mặt đỏ lên, cúi đầu, chậm rãi đi đến chỗ Ngọc Tử.
Ngọc Tử nhìn thấy hắn, cười nói: “Làm gì mà ngượng, chỉ vì kiếm sống mà thôi.” Một người hiền sĩ quần áo trên người đã rất tả tơi nghe xong lời này, thở dài một tiếng, “Đúng vậy, làm gì mà phải ngượng, chỉ vì kiếm sống mà thôi! Tiểu nhi, cho ta hai chén nữa.”
” Được —”
Trong tiếng la thanh thúy của Ngọc Tử, hán tử kia liếc nhìn nàng nàng, âm thầm nghĩ: ngươi được sự coi trọng của công tử Xuất, cũng đã được cẩm y ngọc thực, lại còn dám đứng đây nói, cũng chỉ vì kiếm sống mà thôi! Thôi đi! Lời này dọa ai chứ?
Khi hắn còn đang phân vân ở chỗ này, đi chầm chậm, tiếng kêu to trong trẻo của Ngọc Tử lại vang lên, “Đại hán tử, thất thần làm cái gì? Mau giúp ta đi.”
…………
Chỉ có một canh giờ, ba thùng sữa đã không còn một giọt. Hôm nay bán sữa ước chừng cũng được một trăm hai mươi đao tệ.
Mà lúc này, mặt trời mới chiếu sáng khắp nơi, đường phố Lâm Truy giờ mới là thời điểm phồn hoa nhất, ngựa xe như nước.
Ngoài ra, hắn tử không ngờ là, Ngọc Tử và hắn hồi phủ rồi liền rửa mặt, mặc bộ đồ mới, vẫn mặc nam trang đi ra khỏi cửa.
Nàng là đi về phía phủ công tử Tử Đê