Tác giả: Lâm Gia Thành
Edit: Yan Purple
Beta: Heo con
Công tử Xuất vừa đi Ngọc Tử lại bình thản lại.
Nàng dạo qua một vòng quanh sân nhỏ, càng đi trong đầu càng không ngừng suy nghĩ. Chuyện của Cung vô cùng cấp
bách, nàng nhất định phải đưa phụ thân thoát khỏi nơi đó trong thời gian ngắn nhất. Rời đi không khó, khó khăn chính là sau khi phụ thân rời đi
rồi, phụ thân ăn cái gì, ở chỗ nào?
Đi vòng vòng đi vòng vòng, Ngọc Tử hai mắt sáng ngời.
Nàng xoay người đi đến phòng bếp. Phòng
bếp này là nơi phụ trách cung cấp đồ ăn cho mọi người trong phủ, về phần công tử Xuất, hắn có một phòng bếp riêng, cũng có một đầu bếp riêng phụ trách việc ăn uống. Hắn là quý tộc như vậy, còn tuân theo Chu lễ, một
ngày ăn từ ba bữa đến bốn bữa.
Chu lễ phức tạp, ngay cả số món ăn của
mỗi tầng lớp đều có quy định không thể thay đổi. Càng là quý tộc cao
cấp, số bữa cơm lại càng nhiều, mà quyền lợi của thứ dân và trí sĩ cũng
chỉ có một ngày hai bữa.
Hiện tại chính là thời gian chuẩn bị cơm, trong phòng bếp rất đông người, khói bếp lượn lờ bay lên, tiếng người ồn ào.
Khi Ngọc Tử đến, có mấy người nhìn thấy Ngọc Tử. Bọn họ cùng cúi đầu, cung kính kêu: “Tham kiến Ngọc cơ!”
” Ngọc cơ?”
Pháo đinh là chủ sự phòng bếp đang bận rộn, hắn cười khổ một cái, gay go, Ngọc cơ lại muốn đến nơi này nấu sữa sao?
Hiện tại, Ngọc cơ là người tâm phúc bên
cạnh công tử Xuất, bọn họ không dám chậm trễ nàng. Đinh đầu bếp kia vội
vàng đi tới, thi lễ thật cung kính với Ngọc Tử, cất cao giọng nói: “Tham kiến Ngọc cơ.”
Người trong phòng bếp này, hoặc là nô lệ, hoặc là nô lệ đã chuyển thành thứ dân, Ngọc Tử đang là cơ thiếp được
sủng ái, thân phận so với bọn họ cao hơn nhiều, có thể nói, nàng có
quyền mặc sức hoành hành với bọn họ, bởi vậy khi những người này hành
lễ, đều cúi đầu, khuôn mặt hơi nghiêng ra bên cạnh, không dám để mũi của mình đối diện với Ngọc Tử, chỉ sợ hơi thở bọn họ thở ra, làm dơ mặt đất nơi Ngọc Tử đi qua. Đây cũng là quy định của Chu lễ. Hiện tại, người
tuân thủ cũng không còn nhiều, chỉ có công tử Xuất là quý tộc truyền
thống, bề tôi hầu hạ hắn cũng không dám khinh suất.
Ngọc Tử chậm rãi bước tới trước pháo đinh kia, hỏi: “Đậu tương và gạo ta để lại, còn không?”
“Bẩm Ngọc cơ, còn.”
“Tốt.” Hai mắt Ngọc Tử sáng bừng, mừng rỡ. Nàng cười hì hì, không nói hai lời liền xoay người quay về.
Cho đến khi nàng đi rồi, các đầu bếp mới
ngẩng đầu lên. Pháo đinh kia lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Ngọc cơ này vẫn
giống như trước, bình dị gần gũi, tự nhiên, không hề giống một quý tộc.
Ngọc Tử xoa xoa tay, vô cùng cao hứng
quay về phòng, thay y phục toàn thân là vải bố bình thường, mái tóc thì
búi kiểu tóc của một thiếu niên, sau khi làm dơ mặt một chút, nàng liền
đi ra cửa phủ.
Khi nàng đi tới cửa bên, quản gia đuổi theo nàng. Hắn thi lễ với Ngọc Tử, cúi đầu hỏi: “Cơ muốn đi đâu?”
Ngọc Tử quay đầu, cười nói: “Công tử đã đồng ý cho ta mở cửa hàng.”
Quản gia ngẩng đầu lên, không dám tin mà nhìn nàng.
Đối với vẻ mặt khó tin của hắn, Ngọc Tử
không giải thích, nàng vỗ hai tay, nghênh ngang đi ra cửa phủ. Quản sự
vẻ mặt đau khổ suy nghĩ một chút, phất tay triệu một tùy tùng khỏe mạnh
tới để hắn đi theo bảo vệ Ngọc Tử.
Thành Lâm Truy vẫn phồn hoa, trước sau
như một. Ngọc Tử vừa đến phố chính, liền bị dòng người chen chúc khiến
nàng vừa đi vừa lùi lại.
Mới đi vài bước, Ngọc Tử liền thả chậm bước.
Nàng đột nhiên phát hiện, kiếm khách
trong thành hình như tăng lên không ít. Một đám kiểu dáng y phục khác
nhau, rất có bản sắc y phục của các nước, hán tử hung dữ tàn bạo cầm
trường kiếm trong tay, quang minh chính đại hành tẩu giữa ngã tư đường.
Khi bọn hắn đi đến cửa hàng hai bên ngã tư đường, các chủ cửa hàng đều
cúi đầu, hai tay nâng đồ ăn thương phẩm lên. Đương nhiên, nếu như thứ
cửa hàng buôn bán là trân bảo, vật phẩm quý giá, người chủ cửa hàng đó
thông thường lai lịch bất phàm, những kiếm khách đó cũng không dám tới
cửa.
Đi một chút phải dừng lại, Ngọc Tử nhìn
đến bên đường bày không ít tảng đá cao lớn bằng đầu người, trên mỗi một
tảng đá đều có khắc mấy chữ Tề quốc đơn giản, hoặc lác đác một vài bức
tranh.
Mà nơi các kiếm khách tập trung là phía trước những tảng đá này.
Ngọc Tử có chút tò mò, nàng đứng rất xa, duỗi chân, ngẩng đầu đi tới một tảng đá để xem.
Trên tảng đá viết mấy chữ, “Vương mộ dũng sĩ!
Thì ra là Tề vương chiêu mộ dũng sĩ.
Ngọc Tử không để ý, chen chúc qua đám người, nhìn về cửa hàng bán sữa lần trước của nàng.
Giữa con phố nhỏ này, đã từng là hàng xóm của Ngọc Tử, nhưng lúc này đây, bên ngoài tất cả cấc cửa hàng, đều treo một lá cờ, trên lá cờ viết “Diêm*”, “Chu sa”, “Ướp đồ ăn” đủ loại nét
chữ. Tề quốc gần biển, từ trước đến nay là đại quốc sản xuất muối. Từ
thời Quản Trọng** đến nay, Tề quốc luôn kiểm soát nghề muối, đối với
muối được vận chuyển từ Chu quốc đến, đều tiến hành đánh thuế nặng, cũng hạn chế số lượng.
*Diêm: muối
**Quản Trọng: nhà chính trị, tư tưởng nổi tiếng nước Tề, thời Xuân Thu.
Từ xưa đến nay, đều là trên có chính sách dưới có đối sách. Khi dân chúng của Chu quốc phát hiện muối của Tề rất
khó xuất cảnh, bọn họ liền nghĩ tới một biện pháp, đó chính là ướp đồ
ăn. Đem thức ăn, thịt bò dùng nhiều muối ướp thật tốt mang ra khỏi Tề
quốc. Tới khi nấu đồ ăn, dân chúng chỉ cần đem đồ ăn đã ướp bỏ vào nồi,
cũng giống như thêm muối.
Vì thế, ướp đồ ăn cũng thành món hàng lưu hành ở thời đại này.
Mặc dù có Ngọc Tử bắt đầu nhưng những
người hàng xóm này vẫn còn xấu hổ với việc hò hét mời khách. Một đám
đứng ở trước bãi đá, im lặng, mắt nhìn chăm chú khách vãng lai.
Không ai nhận ra Ngọc Tử đến, nàng đi đến trước cửa hàng từng thuê, ở đây, một chữ sữa thật to thật sống động
trên lá cờ nhuộm màu tím. Trước bãi đá, một người đàn ông nhỏ gầy hơn
bốn mươi tuổi, một tay giơ hồ lô, một tay nâng muối, giương mắt nhìn mỗi một người đi đường đang đến gần. Trước bãi đá, dòng người rất thưa
thớt, xem ra, việc làm ăn của người đàn ông này không được tốt lắm.
Cùng so với người đàn ông lia, Ngọc Tử
rất đắc ý. Nhưng sự đắc ý vừa nổi lên trong lòng, Ngọc Tử liền cười khổ: ta cũng là một người khách xuyên không, không thể không có tiền đồ như
vậy được.
Thấy Ngọc Tử đến gần, người đàn ông này
vội vàng giương mắt nhìn về phía nàng, thấy ánh mắt của nàng trong sáng, bước chân thong dong, hán tử kia vội vàng cúi đầu, tay chân luống cuống bỏ các thứ trong tay xuống, chắp tay hỏi: “Đồng tử đến đây, chính là
mua sữa?”
Đồng tử, là danh xưng người ta gọi những
thanh niên chưa trưởng thành của các nhà quý tộc. Tiểu nhi cũng là danh
xưng người ta gọi những thanh niên chưa trưởng thành, song từ tiểu nhi
này, so với từ đồng tử, cũng một loại danh xưng rất tùy tiện, khi giọng
điệu không tốt nó là cách xưng hô thấp kém. Danh xưng tiểu nhi này thông dụng với tất cả thiếu niên ở mọi tầng lớp.
Ngọc Tử lắc lắc đầu, nàng nhìn người đàn
ông kia, hỏi: “Việc làm ăn của ngươi hình như không tốt lắm. Xin hỏi mặt tiền cửa hàng của ngươi, bao lâu nữa đến kỳ hạn thuê?”
Lời của Ngọc Tử vừa nói ra đã hoàn toàn
chúng tỏ nàng cũng không phải đồng tử nhà quyền quý. Lập tức, hán tử kia trừng hai mắt, thuận tay cầm lấy cái muôi để trên bãi đá xua xua mấy
cái với Ngọc Tử, quát: “Đi đi! Có một người ở chỗ này bán sữa trong hai
ngà, liền kiếm được mấy trăm đao tệ. Nơi này chính là đât lành bán sữa,
ta đã thuê hơn một năm rồi.”
Trong lúc hán tử liên tục xua đuổi, Ngọc
Tử đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo rất là cao hứng: không thể tưởng được
ta bán sữa hai ngày, liền có thành tựu như một truyền thuyết!
Miệng nàng giật giật, đè nén tiếng cười ha hả.