Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Tiểu Hoắc.
Trong đại điện, Ngọc Tử đang bị công tử
Xuất ôm trong ngực chỉ cúi đầu, gượng cười cứng ngắc. Từ khi thứ được
giấu sâu trong cơ thể nàng biến mất, ý thức của nàng đã dần dần trở lại.
Nàng chỉ cảm thấy hơi thở của người đàn ông được gọi là công tử Xuất kia, cùng với
mùi huân hương nhàn nhạt, thấy vòm ngực hắn, bàn tay to lớn của hắn đang ôm lấy eo nàng.
Hắn ôm nàng chặt như vậy, bàn tay còn ấn lên lưng nàng, làm cho nửa người trên của nàng dán sát bên người hắn.
Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch, Ngọc Tử cảm giác thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, hít thở cũng có chút khó khăn.
Nàng nghiêng đầu sang một bên, lén lút hít một ngụm không khí trong lành. Lúc này,
tai nàng cảm thấy ấm áp, là do công tử Xuất kề môi bên tai nàng, nhẹ
nhàng thổi khí, khiến cho đầu gối Ngọc Tử run rẩy, thiếu chút nữa là
sụm xuống, “Mặt Ngọc cơ đỏ như lửa, như sắp chảy máu tới nơi, có làm sao không?”
Trong giọng nói có mang theo giễu cợt ác ý.
Lời này vừa
nói ra, Ngọc Tử lại thẳng lưng lên, chân cũng không nhũn. Nàng âm thầm
liếc một ánh mắt xem thường, vẻ mặt đau khổ, nhẹ giọng trả lời: “Công tử Xuất được phụ nữ trong thiên hạ đều cảm mến, dùng sắc đẹp như vậy quyễn rũ thiếp, thiếp không phải thánh nhân, thật không thể ngồi mà trong
lòng vẫn không loạn.”
Công tử Xuất tức thì cứng đờ.
Lúc này, tiếng cười của thái tử Tề truyền đến, “Ở đây có giường, không biết công tử có cần dùng không?”
Lời vừa nói
xong, đầu tiên là mọi người ngẩn ra, rồi trong chớp mắt, tiếng cười lớn
vang lên. Thái tử Tề nói câu này, rõ ràng là giễu cợt công tử Xuất không khống chế được tinh lực tràn trề.
Công tử Xuất cũng cười ha ha, hắn thả Ngọc Tử ra. Ngọc Tử vừa được tự do, lập tức
lặng lẽ di chuyển, lén lút lui ra phía sau nửa bước.
Cảm giác
thấy công tử Xuất không hề ngăn cản, Ngọc Tử lại lui ra phía sau nửa
bước, nhẹ nhàng cúi người hành lễ với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ cúi xuống, muốn lui xuống ngồi lại chỗ.
Đúng lúc
này, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng, tiếp theo, một tiếng cười trong veo truyền đến, “Ngọc cơ đó sao? Cô là một cơ thiếp, lại có thể khiến
công tử Xuất mê mẩn, ta thật sự không phục, muốn mở mang kiến thức một
chút.”
Ngọc Tử
ngẩng đầu lên. Hóa ra là trong lúc bất tri bất giác, xung quanh nàng, đã có ba bốn quý nữ vây quanh. Quý nữ vừa nói chuyện với nàng kia, ước
chừng mười bảy, mười tám tuổi, nhỏ nhắn thanh tú, nàng ta đang cười dịu
dàng nhìn Ngọc Tử, đáng tiếc trong ánh mắt kia, hoặc nhiều hoặc ít có
khinh thường và tức giận.
Mấy cô gái
khác, cũng mang vẻ mặt giống thế. Ngọc Tử âm thầm thở dài một tiếng,
quay đầu nhìn về phía công tử Xuất. Đương nhiên, không phải nàng không
hiểu rõ, nàng chỉ trợn to mắt, là muốn lên án hắn, hắn đã gây cho nàng
bao nhiêu phiền toái!
Đáng tiếc, công tử Xuất không hề để ý tới nàng, hắn chỉ mỉm cười, rồi quay đầu lại nói chuyện sôi nổi với những người khác.
Mãi tới khi
Ngọc Tử bị mấy cô gái kia lôi ra thật xa, giọng nói thanh nhã của công
tử Xuất vẫn còn truyền đến vang dội, “Chu thất* lễ trọng, dưới những lễ
tiết phong phú, những thứ dân cũng đã mất đi nét thật thà chất phác thời Hạ, Thương*…”
*Chỉ nhà Chu.
*Hai triều đại đầu tiên của Trung Quốc.
Mấy cô gái
kéo Ngọc Tử, đi tới một góc bên phải. Trong góc, đã có mấy quý nữ và phu nhân chờ sẵn. Ngọc Tử còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy một tiếng cười
từ phía trước truyền lại, “Ồ! Đây không phải là Ngọc cơ sao?”
Tiếng cười này, ngọt ngào mà niềm nở, làm cho người ta vừa nghe thấy đã có thiện cảm, địch thị là Ngô Tụ.
Ngô Tụ cũng ở đây?
Ngọc Tử ngẩn ra, nàng dừng bước chân. Nàng đột nhiên dừng bước chân, mấy cô gái kia
đều không kiên nhẫn, quý nữ vừa gọi nàng bước lên, đẩy nàng một cái thật mạnh về phía trước, bất mãn quát: “Sao lại chậm chạp như thế?”
Ngọc Tử chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nàng liếc
nhìn mấy quý nữ vừa kéo mình, có lẽ là vẻ mặt nàng quá mức bình tĩnh, có lẽ là ánh mắt nàng rất khó coi, mấy cô gái kia nhất thời cứng người
lại.
Ngọc Tử từ
từ vươn tay, đẩy tay mấy quý nữ đang bám trên người mình ra. Dưới ánh
đèn dầu lờ mờ, Ngọc Tử nhẹ nhàng cúi người trước mấy cô gái, mỉm cười
nói: “Thiếp mặc dù là cơ thiếp, cũng từng là quý nữ nước Lỗ, hiện giờ
cũng là người công tử Xuất yêu thích.” Những lời tự giới thiệu này của
nàng vừa nói ra, quả nhiên khiến cho mấy quý nữ kia đều ngẩn ra, vẻ mặt
vốn khinh miệt, cũng dần dần thu hồi lại.
Ngọc Tử quay đầu, mỉm cười với Ngô Tụ đang nhìn chằm chằm vào nàng, cười rạng rỡ
nói: “Khi thiếp từng ở trong phủ thái tử Tề, nhận được sự đối đãi của
Ngô Tụ phu nhân, cảm động và nhớ nhung tới tận nay.”
Thời điểm
nàng mở miệng, sắc mặt Ngô Tụ vốn thay đổi, muốn bước lên ngăn cản,
nhưng thật không ngờ, lúc này lời Ngọc Tử nói ra, lại là loại không khen không chê, khiến cho bước chân cô ta dừng lại.
Một quý nữ ở phía sau Ngọc Tử cười hi hi nói: “Ngô Tụ phu nhân, cô ấy đương nhiên là người thân thiện nhất.”
Ngọc Tử âm thầm cười lạnh một tiếng.
Lúc này, một quý nữ đặt tay lên vai Ngọc Tử, hỏi: “Công tử Xuất vừa mới nói, hắn có ngươi là đủ rồi, lời ấy cũng là thật?”
Dường như
vịn vai là một loại cử chỉ thân mật, nếu Ngọc Tử chưa từng nói ra thân
phận quý tộc của nàng, quý nữ kia cũng khinh thường chả thèm để ý.
Đối diện với đôi mắt sáng rực, Ngọc Tử lắc lắc đầu, ngại ngùng cười nói: “Khi ở
trong phủ, công tử đối đãi với thiếp cũng như những người khác. Thiếp,
cũng không biết.”
Một quý nữ
cúi đầu thở dài: “Cô ta cùng lắm là một cơ thiếp, hỏi thì có ích lợi gì? Loại chuyện này, phải hỏi chính công tử Xuất.”
Mấy cô gái còn lại liên tiếp gật đầu, vẻ mặt rầu rĩ.
Nhìn thấy
hứng thú của đám quý nữ với mình giảm đi, Ngọc Tử lùi về phía sau, chuẩn bị quay về. Lúc này, Ngô Tụ phu nhân bước lên từng bước, đi tới bên
cạnh nàng, cô ta cười hết sức ngọt ngào nhìn Ngọc Tử, cúi đầu nói: “Muội muội không biết sao, cho tới hôm nay, thái tử vẫn nhớ mãi không quên
muội muội!”
Ngọc Tử quay đầu.
Khóe miệng
nàng chậm rãi cong lên, như cười như không nhìn Ngô Tụ. Nàng thấy phía
sau Ngô Tụ, mấy quý nữ đều tò mò nhìn hai người bọn họ, Ngọc Tử chậm rãi trả lời: “Thái tử như thế nào, muội muội không biết.”
Nói tới đây, giọng nói thấp xuống, nói rõ ràng từng từ, “Đương nhiên, muội muội lại
biết, lời tỷ tỷ ngọt như mật, trong bụng lại giấu dao, không thể tin
được!”
Lúc này sắc mặt Ngô Tụ đại biến.
Ở phía sau Ngô Tụ, mấy quý nữ cũng ngẩn ra, nhất tề quay đầu nhìn về phía Ngô Tụ.
Ngọc Tử âm
thầm cười lạnh một tiếng, nàng nhẹ nhàng cúi người hành lễ trước mấy quý nữ, trở lại chỗ sạp của công tử Xuất. Mãi tới khi nàng đi rất xa rồi,
Ngô Tụ mới thở ra một tiếng, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay của
mình, trừng mắt nhìn Ngọc Tử.
Đúng lúc
này, phía sau lưng cô ta truyền đến mấy tiếng cười hi hi, “Lời ngọt như
mật, trong bụng lại giấu dao? Ngọc cơ này dùng từ thật là đúng.”
Người nói lời này, là một quý nữ vẫn nhìn Ngô Tụ không vừa mắt.
Mấy quý nữ
khác cúi đầu đọc lại một lần, sau đó nhìn Ngô Tụ, thấy mặt cô ta lúc
trắng lúc xanh, nhưng vẫn gượng vờ tươi cười, trong ánh mắt của cô ta,
lại hiện ra nét sợ hãi.
Mà trong
góc, tiếng của quý nữ kia lại vang lên nho nhỏ: “Lỗ, là một quốc gia
quân tử, nghe nói trong nước này, bất luận nam nữ, đều trọng lễ nghi,
biết phải trái. Ngọc cơ lại hình dung Ngô Tụ phu nhân như thế, hay là…”
Lời này như
có như không, lại nhẹ nhàng truyền tới, khi rơi vào tai Ngô Tụ, làm cho
cô ta nghiến răng nghiến lợi, lại không biết làm như thế nào cho phải.
Mắt thấy
Ngọc cơ kia đi càng lúc càng xa, mà phía sau cô ta tiếng nghị luận càng
lúc càng nhiều. Ngô Tụ nghẹn lời đỏ mặt tía tai, tay chân cứng ngắc.
Từ khi theo
thái tử Tề tới nay, trong sáng ngoài tối, chuyện cô ta làm cũng không
ít, chỉ là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được, sức mạnh của lời nói giết
người! Trong quá khứ cũng từng có cơ thiếp xinh đẹp, ở trước mặt mọi
người chỉ trích cô ta, nhưng bản thân cô ta cũng là người biết ăn nói.
Bình thường là, không đợi đối phương thao thao bất tuyệt, trong lúc hỗn
loạn không rõ mà nói xong lời chỉ trích, cô ta chỉ dăm ba câu đã phản
bác được đối phương. Chỉ là lúc này, Ngọc cơ này, rõ ràng là chỉ dùng
chín từ, nhưng chín từ này, sao lại đáng sợ như thế?
Thời đại
này, vẫn là thời đại dùng ngôn ngữ vô cùng đơn giản. Rất nhiều thời
điểm, người thời này rõ ràng thấy được một chuyện, nhưng không cách nào
dùng từ ngữ miêu tả chính xác được. Khả năng ăn nói của Ngọc Tử tuy rằng không coi là tốt lắm, nhưng từ ngữ nàng tùy tiện nói ra, lại sinh động
chuẩn xác, lần đầu tiên, khắc sâu ấn tượng đối với mấy quý nữ kia.
……………………
Tên chương ý chỉ lời Ngọc Tử dùng để hình dung Ngô Tụ nhé.