Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Tiểu Hoắc.
Lúc này trong ánh mắt thập ngũ công chúa
nhìn về phía công tử Xuất, đã mang theo ngưỡng mộ không thôi. Phía sau
nàng, công tử Tử Đê đang bước tới. Hắn bước tới trước mặt thập ngũ công
chúa, đưa tay kéo ống tay áo của nàng, hỏi: “Thập ngũ, nàng đang nhìn gì vậy?”
Dứt lời, hắn trừng mắt thị uy nhìn công tử Xuất.
Công tử Xuất đang nói chuyện cùng thái tử Tề, khóe mắt thu được ánh nhìn chằm chằm
mang tính cảnh cáo của công tử Tử Đê, hắn chỉ mỉm cười.
Thập ngũ
công chúa kéo công tử Tử Đê lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, thấy không ai chú ý tới bên này, nàng mới cúi đầu, kéo tay công tử Tử Đê ra, có
chút tức giận quát khẽ: “Kéo ống tay áo của ta làm gì?”
Công tử Tử Đê ngẩn ra, gương mặt tuấn tú trắng bệch, lúng túng thả tay ra.
Thập ngũ
công chúa nhìn lướt qua vẻ mặt ngẩn ngơ của công tử Tử Đê, lại nhìn về
phía công tử Xuất khóe miệng đang mỉm cười, cử chỉ phong lưu, không khỏi thấy ghét nói thầm: “Ngươi kém công tử Xuất nhiều như vậy, nếu ta muốn
gả, vậy xin gả cho công tử Xuất là được rồi!”
Thật như thiên lôi giáng sấm sét!
Công tử Tử
Đê lảo đảo lùi từng bước về phía sau, thở mạnh một tiếng, mà lúc này,
bên cạnh bọn họ, truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc của một quý nữ,
“Khương thập ngũ, muội ái mộ công tử Xuất, muốn hắn xin cưới?”
Giọng nói này, lại không hề nhỏ.
Vèo vèo vèo, hơn chục ánh mắt, đồng loạt nhìn chăm chú vào thập ngũ công chúa, mà
trong đó, còn có cả mấy người thái tử Tề, công tử Xuất, công tử Hàn.
Ở trước mắt
bao người, quý nữ nước Tề đi cùng thập ngũ công chúa, chạy bước nhỏ tới
trước mặt công chúa, nàng ta vịn vào cánh tay thập ngũ công chúa, cao
giọng, mang theo kinh ngạc hỏi: “Khương thập ngũ, đúng là muội ái mộ
công tử Xuất sao?”
Roẹt roẹt roẹt, càng nhiều người hướng ánh mắt về phía bên này.
Thập ngũ
công chúa trừng mắt nhìn cô bạn tốt, lại đảo mắt nhìn về phía công tử
Xuất. Khi đối diện với công tử Xuất anh tuấn phong lưu, tựa như cao sơn
cổ tùng, tuyết trắng trúc xanh, trong đôi mắt đẹp của nàng, sóng mắt gợn lên.
Nàng cúi
đầu, lén lút vươn hai ngón tay, cấu thật mạnh lên cánh tay quý nữ đang
vịn vào tay mình. Quý nữ kia nén đau, nhìn theo hướng ánh mắt của thập
ngũ công chúa, càng thêm vẻ ao ước.
Thái tử Tề
liếc nhìn công tử Xuất, đôi môi mỏng nhếch lên, khẽ cười nói: “Ánh mắt
của thập ngũ muội thật tốt. Công tử xuất nước Triệu, là công tử có tài
có đức, có thể trở thành phu nhân của huynh ấy, thật là vinh hạnh của
muội.”
Lời này của hắn, cũng coi như đồng ý.
Thập ngũ
công chúa lập tức ngẩng đầu lên, sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía công tử Xuất, đối diện với thân ảnh ngọc thụ lâm phong của hắn, cùng với đôi mắt đen ấy, nụ cười xa cách kia, thập ngũ công chúa vừa động tâm, lại
vừa không phục.
Nàng nhẹ
nhàng bước từng bước, hướng tới phía công tử Xuất, ngẩng mặt lên, ánh
mắt quyễn rũ nhìn hắn, lấy tay áo che miệng, hơi mỉm cười, cất giọng
trong trẻo, “Thiếp mến mộ chàng đã lâu, nếu như được gả cho chàng, thực
vui mừng khôn xiết.”
Trong điện chỉ nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng hít không khí.
Công tử Tử Đê, sau khi nghe những lời này của thập ngũ công chúa, đột nhiên lùi về phía sau, đụng vào một người quý tộc.
Tiếng của thập ngũ công chúa không hề nhỏ, lần này, Tề Vương và chúng cơ ở vị trí chủ thượng cũng nhìn sang phía bên này.
Trước mắt bao người, công tử Xuất trở thành tâm điểm.
Nụ cười của
hắn, tựa như gió xuân, ung dung tự tại, không màng danh lợi. Hắn mỉm
cười, chậm rãi cúi đầu xuống, tay phải duỗi ra, kéo Ngọc Tử đang vừa
uống tương, vừa xem trò hay.
Động tác của hắn chậm rãi mà tao nhã, sau khi đặt cái chén trong tay Ngọc Tử xuống
bàn, tay phải đỡ lấy Ngọc Tử, dịu dàng ôm nàng vào lòng.
Công tử Xuất cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu trên tóc Ngọc Tử, sau đó, hắn xoay
mặt Ngọc Tử lại, cúi đầu, đôi môi hôn lướt qua chóp mũi nàng, cúi đầu
cười nói: “Ý tốt của thập ngũ công chúa, Xuất tâm lĩnh. Chỉ là, Xuất là
người xa rời đất nước, bên cạnh có mĩ cơ bầu bạn, vậy đã đủ rồi.”
Đây là cự tuyệt, đây là cự tuyệt vô cùng thẳng thắn.
Công tử Xuất nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của thập ngũ công chúa thoáng cái trở nên
xanh mét, quý nữ bị nàng cấu kia, sắc mặt cũng tái nhợt, cực kỳ thất
vọng.
Thái tử Tề cười ha ha.
Hắn nhìn về
phía công tử Xuất, lắc đầu tiêu sái nói: “Cô gái này dường như cũng chỉ
là một cơ thiếp bình thường, công tử coi trọng như thế, có phần không
đúng.”
Giọng của thái tử Tề, vẫn lạnh lùng như trong quá khứ.
Khi giọng
nói này vang lên bên tai, Ngọc Tử nghe thấy rõ ràng, ở sâu trong nội tâm nàng, vang lên một tiếng “Xoảng”, rồi truyền đến một loạt âm thanh vỡ
nát.
Tiếp đó, nàng cảm nhận được rõ ràng, thứ vẫn giấu sâu trong cơ thể nàng, từ từ mờ dần, biến mất.
Công tử Xuất cười ha ha, hắn kéo Ngọc Tử trong lòng, ngửa đầu uống một ngụm rượu,
cúi đầu, môi chạm vào môi nàng, khiến ngụm rượu kia vào miệng nàng.
Thân thể Ngọc Tử trong lúc biến đổi khác thường vẫn không nhúc nhích, cứng ngắc há miệng ra, nhận lấy ngụm rượu.
Sau khi Công tử Xuất để nàng uống rượu, ngả đầu nàng vào ngực mình, quay đầu nhìn về phía thái tử Tề, mỉm cười nói: “Cơ thiếp bình thường, với kẻ lưu vong
như ta, chẳng phải đẹp đôi?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười vang.
Từ chỗ ngồi
của các thực khách, truyền đến mấy câu hỏi nhỏ: “Công tử Xuất nước Triệu này, lúc nào cũng ghi nhớ tình cảnh của chính mình, không bị sa vào mĩ
sắc, quả là vị công tử tài đức.”
Ở trong mắt
người thời này, cơ thiếp là đồ chơi, không ai lại tin công tử Xuất thật
sự là thích cơ thiếp Ngọc Tử này, bọn họ đều nghĩ, công tử Xuất chỉ mượn nàng để cự tuyệt thập ngũ công chúa.
Lúc này, có một tiếng cười truyền đến, “Đúng! Nếu hắn thực sự không gần mỹ sắc, vậy sẽ không trêu chọc Hàn công chúa.”
Mấy tiếng
cười đồng thanh vang lên, “Công tử Xuất phong lưu nho nhã, rất dễ được
phụ nữ yêu thích. Hàn công chúa là tự chạy tới với hắn, còn chưa từng
cưới, việc này không tính.”
Trong mơ hồ, lại có một giọng nói truyền đến, “Hàn công chúa tự nhào vào công tử
Xuất nước Triệu, nếu hiện giờ hắn lại cưới công chúa nước Tề, kết minh
với nước Tề, như vậy nội bộ nước Triệu, sẽ lại bất an. Công tử Xuất tới
đây là tránh họa mà.” Lời này vừa nói xong, tiếng phụ họa lại nhao nhao.
Lúc này thái tử Tề liếc một ánh mắt sâu xa nhìn Ngọc Tử trong lòng công tử Xuất, rồi lại cười ha ha, hắn quay sang thập ngũ công chúa, nói: “Thập ngũ muội,
vậy giờ muội không thể như nguyện rồi. Ha ha.”
Trong tiếng
cười của thái tử Tề, khuôn mặt của thập ngũ công chúa xanh mét, nhẹ
nhàng cúi chào thái tử Tề và công tử Xuất, chậm rãi lùi về phía sau.
Mà quý nữ
nước Tề vẫn ở bên cạnh nàng, lúc này thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ đi ra cửa điện, cúi đầu, có phần không vui bước ra ngoài.
“Điền tỷ tỷ, chờ ta.”
Một thiếu nữ quý tộc vội vàng chạy tới, cô vừa thở, vừa nhìn xung quanh điện, mất
mát nói: “Điền tỷ tỷ, thập ngũ công chúa không thể gả cho công tử Xuất,
có phải sẽ gả cho công tử Tử Đê không? Tuy công tử Tử Đê đẹp, cũng được
nhiều người yêu thích, nếu chúng ta theo thập ngũ công chúa gả cho hắn,
về sau, khó tránh khỏi chuyện bị ấm ức.”
Vị Điền tỷ tỷ kia cúi đầu, cắn môi, thì thào nói: “Ta không biết, ta không biết…”
Hai quý nữ
này, đều là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của thập ngũ công chúa, cũng đều là
đích nữ* trong gia tộc. Dựa theo quy tắc hiện giờ, sau này, hai người họ đều là đẳng thiếp hồi môn của thập ngũ công chúa Tề quốc. Hai người họ
nhìn thấy thập ngũ công chúa vừa ý công tử Tử Đê, có chút bất mãn, thật
khó khăn mới khiến cho thập ngũ công chúa động lòng với công tử Xuất,
nhưng không ngờ rằng lại bị công tử Xuất cự tuyệt.
*Con của vợ cả.
Vốn là, bọn
họ đều nghĩ, với bản lĩnh của thập ngũ công chúa, công tử Xuất tất sẽ
vui vẻ nhận lời. Nhưng thật không ngờ, công tử Xuất lại cự tuyệt, đây
thật làm cho người ta thất vọng.