Ngọc Tử chạy về phía phụ thân.
Thấy Ngọc Tử bình an vô sự, cả người ngay cả mồ hôi, bùn đất cũng không vương thì Cung vui vẻ cười ngây ngô.
Trên mặt Cung vừa là máu, vừa là nước mắt vừa cả mồ hôi, hơn nữa vẻ mặt nhăn nheo, nụ cười này càng khiến khuôn mặt thêm nhăn nheo, trong ánh lửa bập bùng, khó coi như ma quỷ.
Chỉ là nhìn thấy nụ cười này của cha, Ngọc Tử vui mừng tột đỉnh, nàng kêu lên: “Phụ thân, người có bị thương không?”
Vừa nói nàng vừa vươn tay sờ thử tay, chân thậm chí cả lưng, bụng của lão Cung.
Lão Cung cười cười đứng đó, để mặc Ngọc Tử kéo mình đi tới đi lui, sờ tới sờ lui. Mãi đến khi Ngọc Tử trút bỏ áp lực, hoan hô một tiếng thì mới đắc ý cười nói: “Lúc phụ thân mười bốn tuổi đã chém bay đầu người, bình sinh đã gặp nhiều nguy hiểm không thể tính hết được. Mấy tên cướp kia có gì đáng phải nghĩ”.
Ngọc Tử nghe phụ thân khoe khoang thì cười. Nàng vui mừng, cũng cười theo nói: “Ngọc chỉ sợ phụ thân con quá thiện chiến, dũng mãnh khiến đám cướp kia mất mạng thôi”.
Lão Cung hơi bĩu môi cười nói: “Man quân cũng chỉ là man di, phụ thân sẽ chẳng liều mạng cho loại chủ nhân như vậy”.
Ngọc Tử ngẩn ra.
Từ lời nói của Cung, nàng cảm nhận được sự kiêu ngạo của ông, đây là một người Trung Nguyên chính thống, sự khinh bỉ với những dân tộc man di nhỏ xuất phát từ xương tủy, là sự khinh bỉ từ thâm căn cố đế.
Ngày hôm sau, thương đội tiếp tục khởi hành, nhìn cánh đồng hoang vu phơi đầy xác của những tạp công và kiếm khách, hồi lâu sau Ngọc Tử vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Trong thương đội, kể cả Cung thì mọi người đều vui mừng. Theo bọn họ thấy, xem bói thật đúng, đúng là hữu kinh vô hiểm. Chỉ tổn thất hai mươi ca cơ, năm xe đồ ngọc, chút tổn thất này không hề làm tổn thương đến nguyên khí của thương đội.
Mọi người cũng không coi những người đã chết và tính mạng của năm mươi bảy người bị thương nặng đã bị vứt bỏ là gì.
Đi hơn nửa tháng, cuối cùng thương đội cũng vào đến nước Lỗ.
Bước từng bước vào biên giới nước Lỗ, mọi người đều thở phào một hơi.
Nước Lỗ là một nước nổi tiếng về lễ nghi. Đây là một nước sản sinh ra rất nhiều quân tử, cũng là đất nước sản sinh ra rất nhiều thế hệ hiền tài.
Người nước Lỗ vô cùng căm ghét đạo tặc, ở nước này, căn bản đạo tặc không có chỗ dung thân.
Cho nên, nước Lỗ không có đạo tặc.
Mọi người trong thương đội đều bớt cảnh giác, bắt đầu thoải mái ca hát. Trong lúc nhất thời, tiếng Tề giọng Man đều vang lên, hô to gọi nhỏ không dứt.
No thân ấm cật, dậm dật khắp nơi, vừa mới thoải mái lại, đám kiếm khách đã thương tiếc hai mươi ca cơ nọ thay cho công tử Xuất.
Nghe mọi người bàn tán, Ngọc Tử cũng có chút hoảng hốt. Người ở thời đại này đúng là chẳng thể đoán trước được gì, mỹ tỳ Trịnh Thiếu Cơ nọ, lúc gặp nàng thì cao ngạo như thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị biến thành đồ chơi của đám đạo tặc.
Người Lỗ sùng bái lễ nghĩa, bất kể là quan lại trong triều định hay là người dân bình thường, hành vi cử chỉ của bọn họ đều rất lễ độ, phép tắc.
Trên đường đi, thường có thể thấy những người Lỗ bán hàng rong mặc quần áo sạch sẽ, đai mũ chỉnh tề.
Nếu chỉ nhìn vẻ mặt của bọn họ có thể còn tưởng nhầm rằng những người này đều là những bậc trí sĩ uyên bác, ai có thể ngờ đó lại chỉ là những người dân thường đang kiếm kế sinh nhai?
Cung cưỡi ngựa đi bên cạnh Ngọc Tử, nhìn cảnh này, ông cảm khái nói: “Các nước trong thiên hạ, người Lỗ là phong nhã nhất. Ở nước Lỗ, phụ nữ quý tộc đều biết chữ, dân thường cũng hiểu lễ”.
“Phụ nữ quý tộc biết chữ?”
Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn Cung, thầm nghĩ: Thì ra các phụ nữ quý tộc ở nước khác cũng chưa chắc đã biết chữ. May mà thân thể này của ta là nữ tử nước Lỗ”.
Trong lúc Ngọc Tử đang nhìn đông nhìn tây thì một giọng nói từ phía sau nàng truyền đến: “Cung, đứa con của ông hành xử thong dong, có thể coi là một đại trượng phu. Nhưng sao hắn bé nhỏ như vậy? Sao ông không truyền thụ kiếm thuật cho hắn?”
Đây là giọng nói của Á.
Ngọc Tử ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.
Vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của Á. Ánh mắt của Á có chút kì lạ, Ngọc Tử không tự chủ được quay đầu đi né tránh cái nhìn của hắn.
Cung cười đáp: “Con ta ngu dốt, có học cũng vô dụng.”
Á vẫn nhìn Ngọc Tử, thấy nàng chạy xa ra khỏi tầm mắt chăm chú của mình, Á nhếch miệng, chậm rãi nói: “Cung, nghe ông gọi con ông là Ngọc? Ta nhớ, ông từng mang về một nữ tử, rất xinh đẹp, cũng tên là Ngọc?”
Cung hoảng hốt, vội vàng cười khoát tay trả lời: “Không có chuyện này, không có chuyện này.”
Cung nói tới đây cũng trấn định hơn nhiều. Ông lạnh lùng nhìn Á nói: “Con ta ta vẫn muốn giữ lại để dưỡng già. Nếu Á muốn nạp thêm người vào đội của ngươi thì vẫn nên đến nơi khác tìm đi”.
Dứt lời, ông giục ngựa rời đi.
Cung vừa đi thì kiếm khách mặt vàng vội thúc ngựa tới gần Á, oán giận nói: “Á, sao đột nhiên lại biết lễ như thế? Con của Cung, đánh trúng ngươi, lấy tên của ta để hù dọa người Tề mà ngươi không chất vấn?”
Nói tới đây, kiếm khách kia liếc nhìn Ngọc Tử, nhìn chằm chằm vào ngực, mông của nàng vài lần, nhẹ hàm răng vàng cười khả ố: “Đứa bé này mắt thanh răng trắng, cơ thể mềm mại, chắc chắn bình thường không có rèn luyện nhiều. Khó trách mấy kiếm khách nước Tề kia đến bây giờ vẫn cứ nhớ mãi hắn không quên”.
Hắn vừa dứt lời, Á cũng nhướng mày, trầm giọng quát: “Đứa trẻ này các ngươi không thể đụng vào được!”
Hán tử mặt vàng nhìn hắn với vẻ khó tin, kinh ngạc hỏi: “Á, ngươi cũng thích nam tử?”
Khuôn mặt tuấn lãng, già nua của Á hơi đỏ lên, hắn lườm kiếm khách mặt vàng một cái, khẽ quát: “Bớt nói nhảm đi!”
Hán tử mặt vàng trợn trừng mắt, lắp bắp nói: “Ngươi…ngươi lại đỏ mặt? Ngươi… ngươi thích nam tử từ khi nào?”
Á hừ mạnh một tiếng, bực tức nói: “Đừng có nói bậy. Dù sao, trước khi quay về thành Tằng, bất luận kẻ nào cũng không được động vào hắn!”
Dứt lời, hắn vội vàng giục ngựa rời đi.
Mãi đến khi Á đi xa rồi, kiếm khách mặt vàng vẫn còn rất ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn theo lão đại nhà mình. Một lát sau, hắn mới ôm mặt, rên rỉ một tiếng, lầu bầu nói: “Chẳng lẽ là hai tháng này nhịn nhục quá khổ cực? A a a… thân thể nam nhi mạnh mẽ sao sánh được với vẻ đẹp dịu dàng của nữ nhi?”
Cung giục ngựa đi qua Ngọc Tử, thấy con gái cười nhẹ nhàng, còn chạy đến đầu thương đội. Ông vừa muốn gọi con gái lại thì đã thấy Ngọc Tử chạy đến trước mấy quầy hàng của người Lỗ, hỏi đông hỏi tây. Ông thầm than một hơi, nuốt sự lo lắng khi nói chuyện với Á lại.
Ngọc Tử rất vui vẻ cũng rất cảm khái. Cảm giác này, khi bước chân vào mảnh đất này đã thường xuyên xuất hiện.
Nhìn những người dân bán hàng, lúc này nàng thực sự có cảm giác vui mừng khi được trở về nhà.
Đứng trước một quầy hàng rong, Ngọc Tử chỉ vào một chiếc ống trúc bọc da trâu, tò mỏ hỏi: “Trong này có gì?”
“Là sơn”
Sơn?
Ngọc Tử suy nghĩ một chút, liền lắc đầu: Thứ này hẳn là ở nước Tề cũng có, không đáng mang theo.
Vì vậy, nàng chỉ vào một cái bát sứ hỏi: “Trong này là cái gì?”
Người nọ còn chưa trả lời thì có một giọng nói trầm thấp ưu nhã rất động lòng cùng với tiếng cười nhàn nhạt vang lên từ phía sau nàng: “Đứa bé này cũng là ở trong thương đội? Nói tiếng nước Lỗ rất tốt. Tích, ngươi tiến lên dẫn hắn đến gặp ta”.