Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 96: Chương 96: Muối của Tề quốc




Các thị tì qua lại không ngừng trên đường nghe được tiếng cười bất chợt này của nàng đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía nàng. Đêm nay, đến rạng sáng khoảng canh ba giờ sửu công tử Xuất mới quay về tẩm điện, Ngọc Tử ở trong phòng buồn ngủ sắp chịu không nổi, vội vàng thay quần áo cho công tử Xuất. Công tử Xuất vừa lên giường ngủ, nàng cũng lập tức chui vào chăn, ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, khi mới tò mờ sáng, Ngọc Tử liền mặc đồ thiếu niên, ngồi trên xe ngựa, mang theo hai kiếm khách, đi vào thành Lâm Truy.

Lần này Ngọc Tử đi đến chợ muối.

Thời Quản Trọng, muối của Tề quốc đều được dân chúng chưng cất, phủ nha mua lại, giá cả mua lại rất hợp lý, khiến các thương dân và trung gian mua bán rất vừa lòng, đa phần là buôn bán thông thuận. Nhiều người bán dần dần tập hợp thành một chợ thống nhất.

Thời Tề Cảnh Công sau này, đối với dân chúng trong nước ăn muối bán muối, Cảnh Công đều đánh sưu cao thuế nặng, khiến cho ‘dân chúng cực khổ’, nhưng vài thập niên sau, Tề quốc lại dần dần khôi phục lại như thời Quản Trọng.

Xe ngựa chạy hai canh giờ, cuối cùng đi đến chợ muối, chợ muối gồm ba con phố. Khi xe ngựa của Ngọc Tử tới cũng là lúc chợ muối đông đúc nhất.

Những cửa hàng hai bên đường bán muối là chỗ cung cấp muối sỉ cho tiểu thương. Liếc mắt nhìn, chậu đất nung bày trên bãi đá xếp thành một dãy.

So với những địa phương khác, điểm khác nhau chính là phía trước những cửa hàng ở đây hình thành một hàng dài các hàng rong. Những hàng rong này do chính dân chúng tự phát mà thành, bọn họ làm muối và bán muối. Những người này gọi là “Dung công” (buôn bán bình thường, nhỏ lẻ, hàng rong). Đương nhiên, bọn họ cũng phải nộp thuế, nhưng mức thuế không cao, có thể cho bọn họ thu được lợi nhuận.

Từ kiếm khách đi theo, Ngọc Tử biết được theo luật của Tề quốc, tới mùa xuân, những dong công này không được phép bán muối, bởi vì sợ bọn họ lơ là sản xuất nông nghiệp. Bởi vậy, mùa xuân hàng năm, không có những dong công này cung cấp muối rẻ, đồ ăn ướp của Tề quốc giảm bớt ở diện rộng, thậm chí ngừng hẳn lại.

Ngọc Tử biết, muối, đánh cá và hàng dệt là ba ngành trụ cột của Tề quốc, nàng tới nơi này là muốn xem có thể tìm được một con đường phát tài nhanh chóng hay không.

Dòng người trên đường đông đúc, xe ngựa đi không được nhanh. Ngọc Tử nhảy xuống xe ngựa, hai kiếm khách đi cùng, vừa đi vừa hỏi thăm các dong công mấy câu.

Sau khi đi như vậy hai canh giờ, Ngọc Tử mới đi hết một dãy muối.

Ngọc Tử bước chậm lại, quay đầu nhìn hai kiếm khách bên cạnh rồi hỏi: “Có đói bụng không?”

“Có.”

“Vậy chúng ta tìm tửu lâu nào đó đi.”

Chợ muối không có nhiều tửu lâu, đám người Ngọc Tử đi một khắc mới nhìn thấy phía trước xuất hiện một khoảng sân rộng, cuối sân có lá cờ của một tửu lâu tung bay.

Khi đám người Ngọc Tử đến gần, đột nhiên một hồi trống dồn dập truyền đến.

Trong tiếng trống dồn dập, người ở khắp nơi hai bên Ngọc Tử từng đám người nhanh chân, cười cười nói nói. Ngay cả những dong công kia và người làm thuê trong cửa hàng, cũng đều bỏ công việc trong tay, đoàn người như thủy triều ùa về phía sân rộng kia.

Ngọc Tử giật mình.

Nàng nhìn sang hai kiếm khách, kinh ngạc hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”

Một kiếm khách nở nụ cười, nói: “Cơ không đọc 《 Kinh Thi 》 sao? Cái này là: Không se sợi gai, chợ cũng nhảy múa.”

===không kiếm được thơ của câu này :((((( ====

Ngọc Tử hiểu ra, hóa ra là một số phụ nhân địa phương không thích dệt vải thì sẽ tới giữa chợ nhảy múa cho dân chúng giải trí.

Ánh mắt của người kiếm khách kia sáng bừng lên, nhìn phía trước, nói: “Không đúng, mọi người hôm nay vui mừng như vậy, nhất định không phải là phụ nhân nhảy múa như ngày thường.”

Vừa nói xong, người kiếm khách mừng rỡ la lên: “Không, có vu nữ nhảy múa?” (vu nữ: thầy pháp, phù thủy, bà mo)

Ba chữ vu nữ nhảy múa này giống như bùa chú, cả chợ đều xôn xao.

Thầy pháp bấy giờ, đa số các địa phương đều là do những thiếu nữ xinh đẹp đóng vai. Các nàng có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha, biết đọc biết viết, hát hay múa giỏi. Đối với các dân chúng dân gian mà nói, những thầy pháp đó là thần tượng của bọn họ.

Mấy người Ngọc Tử lúc này đã đi tới trước bãi đá ở giữa sân rộng. Nàng rất đói bụng, rất muốn ăn rồi tính tiếp. Nhưng hai kiếm khách, một ngự phu, đều nhìn chằm chằm vào bãi đá, nàng đành phải nói: “Chư quân cứ tự nhiên.”

“Dạ.”

Tiếng trống càng ngày càng dồn dập.

Giữa những tiếng trống, một thiếu nữ xinh đẹp bên hông mặc váy da thú, tơ lụa bọc trước ngực, trên trán trên rốn để lộ ra một số ký hiệu kỳ lạ được vẽ bằng chu sa màu đỏ, nhún người nhảy lên bãi đá.

Thiếu nữ này vừa ra, mọi người đều cùng òa lên. Tiếng rống sung sướng kia phá tan khoảng không, truyền ra xa xa.

Với quan điểm của Ngọc Tử, khuôn mặt của thiếu nữ này thanh tú, dáng người đầy đặn, màu da hơi tái. Nhưng màu da tái này cùng với hai con mắt mê ly kia cùng với cách ăn mặc kỳ lạ huyền bí, có một phong vị khác biệt so với các mĩ cơ của quý tộc.

Giữa tiếng trống, vu nữ kia càng không ngừng xoay tròn, trong lúc mọi người liên tục reo hò, bụng của Ngọc Tử lại kêu lên, nàng nói với hai kiếm khách và ngự phu: “Ta đi ăn cơm đã.” Hai kiếm khách cùng quay đầu lại, chắp tay nói: “Vâng.”

Ngọc Tử đi vài bước, phát hiện bọn họ đi theo phía sau thì nói: “Các ngươi cứ xem múa đi.”

Một kiếm khách nghe vậy, gương mặt nghiêm túc lại, hắn nói: “Chợ này rất nhiều cường bạo, ta không thể bỏ mặc cơ đi một mình.”

Ngọc Tử nghe vậy, thở dài: “Nếu như thế, chúng ta xem múa đi.”

Điệu múa của vu nữ kia, đối với Ngọc Tử mà nói, thật sự không có sức hấp dẫn gì hết. Nàng thấy ba nam nhân kia hứng thú, đành chịu đói, quay đầu nhìn xung quanh.

Đang nhìn xung quanh, một tiếng nói thì thầm truyền vào tai của nàng, “Các con đường đến Lỗ đã bị phong tỏa!”

“Cái gì?”

“Bảy con đường, đều đã bị phong tỏa, ngay cả đường nhỏ trong núi, cũng bị thôn dân chặn lại, mọi người dùng đá lớn chặn đường rất chặt.”

“Vậy, vậy không tốt rồi? Xe muối phải làm sao đây?”

A, gặp phải đám người buôn lậu muối.

Ngọc Tử cười vui vẻ.

Đến khi vu nữ múa xong, Ngọc Tử dắt ba người đi ăn cơm, ăn xong liền về phủ.

Đã qua buổi trưa, bầu trời đã bắt đầu u ám. Trời càng tối, gió thổi càng lạnh thấu xương.

Trong điện nghị sự, công tử Xuất đã cùng các thực khách giải quyết xong xuôi mọi công việc. Khi Ngọc Tử đi vào, khắp nơi trong điện đều đã đốt than lửa, nàng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Khi Ngọc Tử tiến vào, công tử Xuất đang dựa vào giường, hai mắt như đang nhắm lại.

Ngọc Tử bước nhẹ chân, đi tới trước người hắn, nàng nhẹ nhàng hành lễ một cái, lên tiếng: “Thiếp có lời muốn nói.”

Giọng của công tử Xuất thản nhiên truyền đến, “Nói!”

Ngọc Tử nói: “Vừa rồi thiếp nghe được trên phố, các đường lớn nhỏ từ Tề đến Lỗ đều đã bị phong tỏa.”

Công tử Xuất mở mắt ra.

Hắn nhìn nhìn Ngọc Tử, mỉm cười, “Vậy thì sao?”

Ngọc Tử nói: “Thiếp cho rằng, công tử có thể thu mua nhiều muối ở chợ, tích trữ trong kho, có lẽ, chỉ hai tháng sau, Lỗ quốc sẽ thiếu muối ăn. Đến lúc đó, muối công tử tích trữ được có thể thu được lợi nhuận gấp mười lần.”

Hơi dừng một chút, nàng nhanh trí, nhớ tới chuyện mình nghe ngóng được ở chợ, nói thêm: “Dựa theo luật của Tề quốc, đến vụ mùa xuân, dong công phải trở về làm nông, không được làm muối và bán muối. Cứ như vậy, chợ muối sẽ thiếu hụt rất nhiều muối. Muối của Tề ít đi mà nước Ngụy và Triệu cũng phải dựa vào muối của Tề để sống, lúc đó giá muối sẽ tăng rất cao. Công tử tích trữ muối, cũng có thể bán đến Triệu và Ngụy, thu được món lợi lớn.”

Nàng nói xong, cúi đầu, yên lặng chờ quyết định của công tử Xuất.

Công tử Xuất thanh nhã cười nói: “Khi mùa vụ mùa xuân, giá muối ở chư quốc tăng cao, điều ấy dân nước Tề đã sớm biết rõ. Kho muối của Tề quốc tích trữ rất nhiều muối để đến mùa xuân, bán muối cho chư quốc thu được lợi gấp mười.”

Ngọc Tử đỏ mặt, nàng thì thào: “Thiếp không biết điều này.”

Công tử Xuất lại hỏi: “Ngươi là một phụ nhân mà có những kiến thức như vậy đã là bất phàm. Những lời người vừa nói, đường giao thông Tề Lỗ đã bị phong tỏa, vậy ngươi nghĩ như thế nào, ta có thể vượt qua sự phong tỏa đó sao?”

Ngọc Tử nhẹ giọng nói: “Khi ở thương đội của Man Quân, thiếp từng chứng kiến việc công tử qua được cửa ải.”

Công tử Xuất gật gật đầu.

Hắn hơi hơi ngửa ra sau, chầm chậm nói: “Muối, ta đã phái người an bài.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói ra sự an bài của mình, trong lòng Ngọc Tử cảm thấy ấm áp.

Lúc này, công tử Xuất đột nhiên tán dương: “Ý tưởng của ngươi rất hay.” Ngọc Tử được khen mà hoảng sợ, nàng ngẩng đầu nhìn công tử Xuất.

Công tử Xuất vẫy vẫy tay phải, nói với thị tì: “Lấy năm trăm đao tệ thưởng cho Ngọc cơ.”

“Dạ!”

Ngọc Tử nằm mơ cũng không nghĩ đến việc hắn sẽ chấp nhận ý kiến của mình, lại còn ban thưởng cho mình năm trăm đao tệ. Đây thật sự là việc ngoài ý muốn.

Bởi vì quá mức kinh ngạc, nàng không vui mừng, chỉ ngẩng đầu, khó hiểu mà nhìn công tử Xuất.

Đôi mắt Ngọc Tử mở tròn xoe, trong con ngươi trong vắt kia chứa đầy sự nghi hoặc và kinh ngạc. Vẻ mặt rất đáng yêu.

Công tử Xuất nhịn không được mím môi cười, hắn phất phất tay về phía nàng.

Ngọc Tử bước hai bước tới trước mặt hắn.

Công tử Xuất vươn tay, xoa mái tóc của nàng, cúi đầu cười nói: “Sau này nếu có ý tưởng gì thì có thể nói cho ta.”

Ngọc Tử chớp chớp lông mi, đôi mắt tròn xoe. Với sự phân phó của hắn, nàng chỉ gật gật đầu, mơ mơ màng màng đáp: “Vâng.”

“Tốt.”

Tay của hắn xoa xoa cằm của nàng.

Bàn tay ấm áp, di chuyển dưới cằm của nàng. Ấm áp mà mạnh mẽ, mang theo hơi thở nam tính. Dưới sự vuốt ve của hắn, khuôn mặt Ngọc Tử đỏ lên, nàng cúi đầu, nhất thời không biết phải làm sao.

Nam nhân này, sáng sớm hôm qua không phải còn khinh thường mình sao? Sao bây giờ lại quấy nhiễu mình vậy?

Ngọc Tử cảm thấy rất phiền não, rất khó hiểu.

Ngón tay của công tử Xuất đặt ở trên cánh môi Ngọc Tử. Ngón tay hắn dài mà thô ráp vuốt ve trên môi của nàng, giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu Ngọc Tử truyền ra, “Tối hôm qua, Tề thái tử gặp ngươi?”

Việc này hắn cũng biết sao?

Ngọc Tử nhíu mày, nghĩ nghĩ, hình như hôm qua mình đã nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy có người nào khác? Làm sao mà hắn biết được?

Loại bỏ mọi nghi hoặc, Ngọc Tử cung kính mà trả lời: “Vâng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.