Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 97: Chương 97: Thủ đoạn của công tử Xuất




Sau một hồi trầm ngâm, giọng nói của công tử Xuất truyền đến, “Sau này, khi có tiệc trong phủ, không được tùy tiện đi lại.” Trời, không lẽ ngay cả chuyện thông dâm của Ngô Tụ mà hắn cũng biết sao?

Ngọc Tử thoáng ngây ngẩn rồi ngẩng đầu lên.

Công tử Xuất nhìn hai mắt tròn xoe của nàng rồi mỉm cười. Hắn ôn nhu khẽ xoa lên đôi mắt của nàng, cúi đầu nói: “Sáng nay, mọi người ở phát hiện hai thi thể của kiếm khách phía bắc hoa viên. Trong đó có một người là kiếm khách bảo vệ Ngô Tụ phu nhân của thái tử. Theo phán đoán của quan lại, tối hôm qua canh ba giờ Tuất, bọn họ bị người ám sát.”

Canh ba giờ tuất?

Ngọc Tử cứng đờ cả người.

Nàng đột nhiên nhớ lại, khi mình gặp cảnh Ngô Tụ và người nọ thông dâm, cũng là canh ba giờ Tuất! Đúng rồi, kiếm khách bảo vệ Ngô Tụ kia có phải là người canh gác cho hai người đó thông dâm hay không? Trời ạ, lại có hai kiếm khách canh gác, khi mình rời đi thì bị giết.

Thật sự là quá trùng hợp, quá may mắn.

Ông trời đối với nàng không tệ.

Ngọc Tử nghĩ nghĩ, vội vàng gật đầu không ngừng, liên tục nói: “Vâng, vâng, thiếp không dám nữa.”

Công tử Xuất cúi đầu cười, vừa cười tay phải của hắn vừa chậm rãi vuốt ve cánh môi của nàng.

Bàn tay thô ráp lạnh như băng của hắn chậm rãi chuyển tới cổ Ngọc Tử.

Cảm nhận được bàn tay của hắn di chuyển, tim của Ngọc Tử đã không thể khống chế, đập lung tung.

Bàn tay kia đặt trên cổ của nàng.

Đột nhiên hắn lấy tay làm thành kiếm, nhẹ nhàng chém lên cổ Ngọc Tử.

“A!” Bất ngờ không kịp đề phòng, Ngọc Tử sợ hãi kêu một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Công tử Xuất.

Hắn híp hai mắt, tiếng cười rất ôn nhu, “Ngọc cơ, ngươi chính là cơ thiếp của công tử Xuất ta, nếu bị người khác tuỳ tiện giết, vậy không phải là việc nực cười sao.”

Đây chỉ là viêc nực cười sao? Đây là chuyện vô cùng đáng sợ!

Ngọc Tử vội vàng gật đầu lia lịa. Nang im lặng nghĩ: Lời nói của hắn có ý gì? Không phải là đêm hôm qua, hai kiếm khách canh giác kia đã phát hiện ra mình? Bọn họ còn chuẩn bị giết mình? Nhưng chưa kịp thì bọn họ đã bị giết?

Là công tử Xuất cho người giết hai người kia, bảo vệ mình?

Ngọc Tử ngẩn người trong thoáng chốc, sau đó ngẩng đầu nhìn công tử Xuất.

Lúc này, công tử Xuất đã ra khỏi giường, dáng người hắn rất cao to, giống như cây tùng cứng cáp đứng vững giữa gió lạnh. Hắn đứng ở nơi đó, từ cao nhìn xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Ngọc Tử.

Đối diện với ánh mắt của Ngọc Tử, hắn cười đùa cợt, nói: “Đao tệ mang đến rồi, cơ không cần sao?”

Ngọc Tử giờ mới phát hiện một thị tì đang bưng một khay đựng đao tệ, đứng ở phía sau mình.

Đao tệ kìa! Đầy một khay đao tệ đó! Đao tệ vàng rực đó! Cuối cùng, ta đã có tài sản riêng của mình rồi.

Ngọc Tử đưa tay đón lấy, lòng nàng vẫn chưa bình tĩnh lại, trong đầu vẫn mơ mơ màng màng, niềm vui mừng khi nhận được đao tệ cũng không còn mãnh liệt như vậy.

Ngọc Tử đặt khay ở một bên, quỳ xuống trước mặt công tử Xuất, dập đầu, xúc động rơi lệ mà nói: “Tạ ơn công tử cứu giúp.”

Công tử Xuất không đáp lời.

Hắn càng không lên tiếng lại càng chứng thực suy đoán của Ngọc Tử. Ngọc Tử rất kinh hãi, lòng dạ rối bời, nàng lại tạ ơn lần nữa: “Ân huệ của công tử, thiếp suốt đời khó quên!” Đúng rồi, nhất định là người của công tử Xuất giết hai người kia, đó chính là lời cảnh cáo, hắn dùng phương thức như vậy để cảnh cáo Ngô Tụ và gian phu của nàng ta, đây là địa bàn của công tử Xuất hắn, còn Ngọc Tử nàng là nữ nhân của hắn!

Thấy công tử Xuất vẫn không lên tiếng, Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn, nàng nhìn thấy là bóng công tử Xuất nghênh ngang đi mất.

Nhìn thấy bóng của hắn biến mất ở cửa đại điện, Ngọc Tử cười ngây ngốc. Cười xong, nàng đưa tay vỗ vỗ mặt, nói thầm: “Khác nhau một trời một vực, là lời nói khoác, tim ngươi đập cái gì?”

Mới nói xong, liền nghe thấy một tràng cười ở phía sau, Ngọc Tử quay đầu lại, mấy thị tì liền cúi đầu, im bặt.

Ngọc Tử vội vàng đứng lên, đổ khay đao tệ vào trong tay áo, chậm rãi bước về tẩm điện.

Có được năm trăm đao tệ, Ngọc Tử ngủ rất ngon, rất ngon.

Nàng bị người ta lay tỉnh.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Ngọc Tử thấy công tử Xuất đang nghiêm mặt lạnh lùng nhìn nàng.

Công tử Xuất hiện giờ chỉ mặc áo lót màu trắng, vạt áo mở rộng, vòm ngực rắn chắc như ẩn như hiện. Mái tóc dài trên vai, khuôn mặt tuấn mỹ, mang theo nét đỏ ửng và vẻ buồn ngủ còn sót lại. Lông mày hắn nhăn lại, môi hơi nhếch.

Công tử Xuất luôn luôn mỉm cười, vẻ mặt hắn bây giờ có chút tức giận như trẻ con

Gần đó có một ngọn đèn, một thị tì đẩy đẩy bả vai của Ngọc Tử, nàng nhìn thoáng qua công tử Xuất đang tức giận rồi nhìn sang Ngọc Tử hỏi: “Ngọc cơ, ngươi vừa rồi mơ thấy chuyện gì?”

Ta mơ thấy cái gì?

Ngọc Tử u mê mà nhìn bọn họ, lắc lắc đầu thì thầm nói: “Ta không có nằm mơ.”

Thị tì kia nở nụ cười, giọng nói rành mạch vang lên: “Cơ vừa rồi la hét rất lớn, còn mắng công tử mà.” Nói xong, nàng liếc mắt nhìn công tử Xuất một cái, thấy hắn không tức giận, liền bổ sung: “Công tử đang ngủ ngon giấc, bị cơ đánh thức.”

Ngọc Tử mở to hai mắt, đại não mơ màng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Thị tì kia nở nụ cười, vội vàng kết thúc, nói: “Cơ kêu la trong mộng, nói công tử trộm vàng của cơ!”

“Không thể nào!” Ngọc Tử quyết đoán mà nói, “Ta không có tiền riêng mà.”

“Ha ha.” Thị tì kia nhịn không được mà cười to, nàng vội vàng đưa tay áo che miệng, lên tiếng: “Cơ kêu rất lớn, khiến ta cũng thức giấc. Cơ nói mớ, nói công tử thấu rõ mọi chuyệt, rất tệ, vàng của cơ giấu ở đâu, người nhất định cũng biết. Sau này nhất định phải cẩn thận, coi chừng, tuyệt đối không thể để công tử trộm vàng của cơ.”

Nàng nói xong, nhìn thoáng qua Ngọc Tử còn đang ngây ra như phỗng, nhịn cười rồi nói tiếp: “Cơ kêu lớn tiếng, ngay cả kiếm khách cũng bị kinh động. Hơn nữa, hơn nữa, sau đó cơ còn lớn tiếng nói, công tử trộm mấy trăm lượng vàng của cơ!”

…………..

Ngọc Tử thật không hiểu, nàng bình thường không bao giờ nói mớ. Cho dù hôm nay lĩnh hội được rằng công tử Xuất thấu rõ mọi chuyện, trong lòng run sợ, cho dù lúc ấy nàng đã từng có ý nghĩ giấu vàng cho thật kĩ, nhưng ý niệm kia chỉ lóe lên trong đầu rồi thôi, làm sao nằm mơ được chứ?

Nằm mơ thì cũng thôi, làm sao có thể làm trò nói mớ cho công tử Xuất biết chứ?

Ngọc Tử thật sự rất buồn bực.

Lúc này, tiếng vạt áo lay động, là công tử Xuất quay về giường.

Áo lót màu trắng của hắn, dáng người đứng thẳng, tóc đen như mực buông xuống vai, như thơ như họa.

Ngọc Tử phát hiện tim mình đập rất nhanh, nàng vội vàng cúi đầu, chạy đến trước giường của công tử Xuất, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu thì thào: “Thiếp lại phạm sai lầm, cầu xin công tử chớ trách tội!”

Tiếng sột soạt truyền đến, công tử Xuất không nhìn nàng.

Ngọc Tử đau khổ, còn nói thêm: “Thiếp có rất nhiều tật xấu, không thể giữ miệng, cầu xin công tử cho thiếp ra ngoài, chỗ xa xôi nào cũng được.”

Thấy công tử Xuất vẫn không để ý tới nàng, Ngọc Tử lại nói thêm: “Thiếp……”

Nàng vừa mở miệng, công tử Xuất liền lạnh lùng mà ra lệnh: “Câm miệng! Đi ngủ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.